Phó Đình Viễn nổi cáu vì sự liều mạng của cô. Bởi vì là một nhà đầu tư, anh không hề ra thời hạn bức chết người cho hạng mục và kịch bản này.
Cô thức thâu đêm làm gì?
Du Ân ngậm miệng không nói gì.
Liệu cô có thể nói cô liều mạng như vậy là vì muốn hoàn thành hạng mục này sớm hơn một ngày, có thể vạch rõ giới hạn với anh sớm hơn một ngày không?
“Còn nữa, bác sĩ nói cô bị tụt huyết áp, nguyên nhân chủ yếu là do ăn uống không lành mạnh.” Phó Đình Viễn nhớ đến cuộc sống lành mạnh của cô trước đây, chỉ cảm thấy không thể tin được: “Du Ân, trước đây không phải cô sống rất lành mạnh và nhiệt huyết sao? Tại sao hiện giờ ngay cả ăn uống cũng tạm bợ?”
Du Ân tiếp tục trầm mặc, cô không muốn nói nhiều với anh.
Bởi vì bị anh chất vấn hết lần này đến lần khác, cảm xúc tiêu cực trong lòng cô như muốn bùng nổ.
Cô sợ chỉ cần cô vừa mở miệng, bọn họ liền cãi nhau.
Anh căn bản không hiểu cô.
Trước hết, là một nhà biên kịch, nhiều khi cảm hứng đến bất chợt, mà khi cảm hứng đến cô căn bản thực sự liều mạng viết kịch, không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Thứ hai, cô liều mạng cũng là bởi vì cô muốn sống.
Hoàn thành kịch bản này sớm một chút thì cô có thể nhận lịch bản khác sớm hơn một chút. Như vậy mới có thể kiếm thêm thu nhập.
“Giá trị vật chất có thể mang lại cho con người cuộc sống thoải mái tiện nghi, từ đó có thể giúp con người sống một cách lành mạnh.” Phó Đình Viễn thấy cô nãy giờ không để ý đến anh, tức giận buông một câu lạnh lùng như vậy để chế nhạo cô đã ngây thơ bốc đồng khi đưa ra yêu cầu ly hôn với anh.
Du Ân sau khi nghe xong, ngẩng mặt lên nhìn anh và nghiêm túc nói: “Giá trị vật chất quả thực có thể giúp con người sống một cách lành mạnh, nhưng một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng có thể giáng một đòn nặng nề hủy hoại một con người.”
“Bởi vì từ trước đến nay chưa từng được khẳng định, chưa từng được yêu, vậy nên cho rằng bản thân vô cùng kém cỏi, thậm chí đã từng bị kích động đến không muốn sống.”
“Cảm thấy bản thân mình kém cỏi như vậy, không bằng chết đi cho xong, dù thế nào cũng không có ai quan tâm và thương xót.”
Sau khi Du Ân nói xong những lời này, cô nhắm mắt lại và cố gắng kiềm chế nỗi chua xót trong đáy mắt.
Cô đang nói những lời thật lòng, không hề có nửa phần phóng đại.
Trong suốt ba năm gắn bó với Phó Đình Viễn, cô quả thực có một khoảng thời gian đen tối muốn kết thúc cuộc đời mình như vậy. Bởi vì cô thực sự không tìm thấy giá trị của sự tồn tại của mình.
Cô ấy đã rất cố gắng để vun đắp cuộc hôn nhân này, dùng % sự chân thành của mình để đối xử với Phó Đình Viễn, với gia đình, bạn bè của anh, nhưng cô không nhận được nửa phần hồi đáp của Phó Đình Viễn.
Có lần cô nằm trong bồn tắm, trên tay đã cầm một con dao, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.
Một người sống và chính mình.
Sau khi nghe những lời Du Ân nói, đôi mắt của Phó Đình Viễn hiện lên vẻ bàng hoàng, anh siết chặt quai hàm và nhìn cô chằm chằm.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng rằng ánh mắt lạnh lùng lúc đầu anh dành cho cô lại mang đến cho trái tim cô những tổn thương như vậy, còn đến mức muốn kết thúc mạng sống của mình…
Anh…
Phó Đình Viễn muốn mở miệng nói gì, nhưng phát hiện dường như nói gì cũng vô ích.
Lúc này, Chu Mi xách theo đô ăn đã mua gõ cửa bước vào, sau khi nhận thấy bầu không khi trong phòng bệnh không đúng, cô lập tức nhin về phía Phó Đình Viễn.
Không biết có phải lại là ông chủ của mình lại nói gì không đúng, khiến bầu không khi trở thành thế này không?
Trong lông Chu Mi có chút mệt mỏi.
Ông chủ và Dịch Thận Chi là bạn bè nhiều năm như vậy, tại sao ông chủ lại không học được một chút thủ thuật khiến các cô gái vui vẻ nào từ chỗ Dịch Thận Chi?
Dịch Thận Chi mặc dù đào hoa đa tình, nhưng lại ân cần và dịu dàng, đó là lý do tại sao nhiều cô gái biết rỡ anh ta đào hoa nhưng vẫn bị anh ta mê hoặc.