Chương : Trò lạt mềm buộc chặt
Phó Đình Viễn lạnh lùng u ám nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai đang rời đi, ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết cô cũng có rồi.
Anh chưa từng biết rằng cô cũng có một mặt nhanh mồm nhanh miệng như vậy, sau khi ly hôn, cô hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng, thùy mị trước mặt anh như trước đây.
Chỉ là anh không biết rằng, bởi vì anh là chồng của cô, bởi vì cô yêu anh, cho nên cô mới dịu dàng thùy mị như vậy.
Bây giờ anh không là gì đối với cô nữa, sự dịu dàng của cô đương nhiên sẽ không còn dành cho anh nữa.
Sau khi Du Ân lên chiếc xe mà cô đặt rồi rời đi, Dịch Thận Chi ở bên cạnh đã hoàn hồn lại sau sự khiếp sợ, anh ta nhìn chằm chằm hướng chiếc xe của Du Ân đang rời đi, nói với vẻ không tin được: “Tình hình gì vậy? Thế mà Du Ân dám nói lại cậu rồi ư? Không phải trước đây cô ấy còn không dám thở mạnh ở trước mặt cậu sao?”
Tất cả mọi người xung quanh Phó Đình Viễn đều biết Du Ân là một người vợ hiền thục và tận tụy hết chức trách như thế nào, cô luôn dịu dàng và hiểu chuyện, như thể không có chút cáu kỉnh nào vậy.
Vì vậy, vừa nhìn thấy Du Ân đấu võ mồm không chút khoan nhượng nào với Phó Đình Viễn, hơn nữa còn thành công chặn họng Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi đã hoàn toàn bị sốc.
Phó Đình Viễn là ai chứ? Anh là người không bao giờ để đối thủ lợi dụng bất kỳ sơ hở nào trên thương trường hay trên bàn đàm phán.
Dịch Thận Chi không đề cập đến Du Ân của trước đây thì không sao, vừa nhắc đến Du Ân của trước đây thì đã triệt để châm lên ngọn lửa đã tích tụ cả ngày trong lòng Phó Đình Viễn, người luôn không thể hiện vui buồn tức giận như anh trực tiếp không vui đá thùng rác ở bên cạnh một cái.
Dịch Thận Chi: “…”
Chẳng qua chỉ là bị vợ cũ lạnh giọng chế nhạo một câu mà thôi, nóng nảy như vậy làm gì?
Trước đây anh cũng thường xuyên nói chuyện lạnh lùng với Du Ân người ta mà.
Để an ủi Phó Đình Viễn đang cáu kỉnh, Dịch Thận Chi nhanh chóng nói: “Như vậy không phải là rất tốt sao, ít nhất thì cũng có thể cho thấy rằng cô ấy sẽ không còn dây dưa với cậu nữa.”
Phó Đình Viễn cầm điếu thuốc lên hít một hơi thật sâu, đột nhiên cong môi cười lạnh, nói: “Làm sao cậu biết cô ấy sẽ không dây dưa với tôi nữa?”
Dịch Thận Chi khó hiểu: “Cậu có ý gì?”
Phó Đình Viễn híp mắt, từ từ nói: “Chưa biết chừng đây là trò lạt mềm buộc chặt của cô ấy thôi.”
Dịch Thận Chi khó khăn mở miệng, cuối cùng lựa chọn nuốt lại lời đang định thốt ra, thật ra anh ta muốn nói rằng, có phải Phó Đình Viễn anh đã nghĩ nhiều quá rồi không?
Vẻ mặt của Du Ân khi đối mặt với anh vừa rồi không có chút nào giống như đang lạt mềm buộc chặt cả, rõ ràng là tránh còn không kịp ấy.
Dù sao đi nữa, anh ta cũng là một tay sát gái có tiếng, khả năng nắm bắt tâm trạng phụ nữ của anh ta chính xác hơn nhiều so với Phó Đình Viễn.
Nhưng cuối cùng Dịch Thận Chi cũng không nói ra phán đoán của mình, vì anh ta không muốn đả kích lòng tự trọng và sự tự tin của bạn thân mình.
Đôi khi đúng là phụ nữ rất ngốc, ngốc đến mức có thể bất chấp tất cả vì một người đàn ông.
Nhưng nếu như họ trở nên tàn nhẫn thì cũng thực sự sẽ khiến người ta sống không bằng chết.
Lúc này điện thoại di động của Phó Đình Viễn vang lên, là mẹ của anh – Đổng Văn Huệ gọi.
Phó Đình Viễn có chút đau đầu, mẹ anh gọi điện cho anh không vì chuyện gì khác, vừa mở miệng chắc chắn sẽ giục anh kết hôn với Thẩm Dao.
Giọng điệu của Đổng Văn Huệ không được tốt cho lắm: “Con đang ở đâu vậy? Không phải mẹ bảo con tối nay dẫn Dao Dao về nhà ăn cơm sao?”
Phó Đình Viễn hờ hững trả lời: “Xin lỗi mẹ, con quên mất.”
Đổng Văn Huệ bị anh chọc tức đến mức dứt khoát phàn nàn: “Con nói xem, rốt cuộc cả ngày con suy nghĩ cái gì hả? Dao Dao là một cô gái tốt như vậy, con còn không mau cưới về nhà đi.”
“Nếu không phải cái đồ không biết xấu hổ Du Ân kia trì hoãn ba năm thì bây giờ con của con và Dao Dao đã chạy đầy nhà rồi.”
Đổng Văn Huệ đột nhiên nhắc đến Du Ân, hơn nữa còn dùng những từ ngữ khó nghe như vậy, Phó Đình Viễn cảm thấy có chút chói tai một cách khó hiểu.
Không muốn nghe Đổng Văn Huệ tiếp tục mắng mỏ nữa, anh dứt khoát kết thúc cuộc gọi: “Con còn có việc bận, con cúp máy trước đây.”