Chương
Du Ân nhanh chóng lắc đầu: “Không muốn, không muốn chút nào.”
Cô chỉ thưởng thức chỗ này mà thôi, sao lại muốn nó chứ?
Hơn nữa nếu cô muốn thì cũng phải tự biết thân biết phận, chỗ như tứ hợp viện là chỗ để cô có thể nói muốn sao?
Phó Đình Viễn nhìn cô thật sâu rồi nói: “Không phải em có bạn trai sao? Nếu muốn thì bảo anh ta mua cho em.”
Du Ân tức giận nghiến răng, cô cảm thấy Phó Đình Viễn rõ ràng là đang chế nhạo kinh tế của Chung Văn Thành.
Phó Đình Viễn và nhà họ Phó là người có tiền, muốn mua được một tứ hợp viện như thế này thì không khó, nhưng thực lực kinh tế của Chung Văn Thành chưa đến mức này.
Phó Đình Viễn cảm thấy có tiền thì hơn người sao?
Vì vậy cô đã trả lời anh: “Tiền không thể mua được tất cả.”
Du Ân vốn tưởng rằng Phó Đình Viễn sẽ không thích lời này của cô, nhưng không ngờ anh lại tiếp thu một cách lưu loát: “Đúng là như vậy.”
Du Ân liếc nhìn anh nhưng không nói gì.
Khi cả hai đi theo trợ lý của Diệp Văn đi qua sân trước thì gặp Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường.
Rất rõ ràng, hai người họ gặp Diệp Văn trước bọn họ.
Vẻ mặt của Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường đều rất đắc ý tự mãn, có thể thấy họ trò chuyện với Diệp Văn rất vui vẻ.
Khi bốn người gặp nhau, Thẩm Dao đã chủ động nói chuyện Phó Đình Viễn: “Anh Phó, chúc anh may mắn.”
Phó Đình Viễn thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, nhanh chóng đưa Du Ân đi khỏi.
‘Thẩm Dao nghiến răng, Thôi Thiên Tường ở bên cạnh an ủi cô ta: “Đợi lát nữa chắc chắn bọn họ sẽ khóc, cần gì phải chấp bọn họ.”
Thẩm Dao nghĩ đến những gì Phó Đình Viễn và Du Ân sắp phải đối mặt, đột nhiên cười tự mãn.
Đúng vậy, Phó Đình Viễn có tiền thì sao, Du Ân tài năng thì lại thế nào, bọn họ có thủ đoạn.
Phó Đình Viễn và Du Ân đi qua sân trước đến sân sau, những ngôi nhà ở sân sau đều là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng sủa, thoạt nhìn đã cho người ta cảm giác bình yên.
Hàng ngày được sống trong một khung cảnh yên tĩnh và đẹp đế như vậy, cảm hứng viết lách trong lòng chắc hẳn là vô tận.
Diệp Văn bước ra khỏi phòng để nghênh đón bọn họ, vốn muốn vừa trò chuyện vừa đưa hai người vào.
Nhưng Diệp Văn vẫn luôn trâm ổn vừa nhìn thấy Du Ân đang đứng cùng với Phó Đình Viễn thì cả người hơi sững lại: “Cô…”
Du Ân không để tâm đến sự khác thường của Diệp Văn, cô nghiêm túc cúi đầu chào, sau đó tự giới thiệu: “Xin chào.
ông Diệp, tôi tên là Du Ân, bút danh là Vi Lương, rất hân hạnh được gặp ông.”
Du Ân giới thiệu bản thân xong cũng đã khiến Diệp Văn định thần lại.
Sau khi nhận thấy mình đã thất thố, ông ấy nhanh chóng bình tĩnh lại và nhẹ nhàng đưa tay về phía Du Ân rồi nói: “Xin chào.”