Chương
Phó Đình Viễn hắng giọng nói: “Ông Diệp, chúng tôi không thể nào chỉ dựa vào trực giác của ông phán đoán sự trong sạch của cô ấy, sự trong sạch này hẳn phải dùng thực lực của bản thân để chứng minh”
Du Ân ra sức gật đầu tỏ vẻ tán đồng với ý kiến của Phó Đình Viễn.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ rằng Phó Đình Viễn lại có một ngày hiểu cô như vậy.
Cô thực sự không cam lòng bị chụp mũ tội danh sao chép như thế, tuy rằng Diệp Văn tin tưởng cô nhưng cô vẫn muốn chứng minh bản thân mình một lần nữa, chỉ có điều cô không ngờ rằng Phó Đình Viễn lại đi trước một bước, nói ra lời trong lòng của cô.
Diệp Văn hỏi Phó Đình Viễn: “Anh định làm thế nào?”
Phó Đình Viễn trâm ngâm một lát rồi nói: “Tôi hi vọng ông có thể chọn một cốt truyện rồi nói cuối cùng đã lựa chọn được mấy biên kịch thấy rất xuất sắc, muốn thử thêm một vòng nữa”
Anh nói xong lại quay đầu nhìn về phía Du Ân: “Máy tính của em bây giờ chắc đã bị virus xâm nhập không dùng được, về lấy máy của tôi mà viết.”
“Em viết xong tôi sẽ gửi ngay cho ông Diệp, sau đó em lại viết bừa một bản khác vào máy của em”
Virus trong máy Du Ân vẫn chưa diệt hết, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục lấy trộm bản thảo của cô.
Nếu bọn họ gửi bản mà Du Ân viết bừa đi vậy kết quả đã rõ ràng mồn một.
Du Ân gật đầu tỏ vẻ đồng ý với đề nghị này của Phó Đình Viễn, có điều cô cũng có lo lắng khác: “Vậy kịch bản Truyền Kỳ Dung Phi trong máy của tôi chẳng phải cũng bị trộm mất sao?”
“Cái đó đừng sốt ruột vội.” Vẻ mặt Phó Đình Viễn vẫn rất bình thản: “Yên tâm, nếu bọn họ dám trộm vậy thì phải có gan gánh hậu quả.”
Có những lời này của Phó Đình Viễn, Du Ân đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Văn bất chợt đề nghị: “Chi bằng cô dùng máy tính của tôi viết luôn ở đây đi, đây là cách an toàn nhất.”
Tuy cách này rất an toàn nhưng Du Ân hơi bồn chồn hỏi: “Nhưng mà như thế không làm phiền ông chứ?”
Du Ân tưởng rằng sau đó Diệp Văn còn hẹn gặp mặt với người của công ty điện ảnh, cô và Phó Đình Viên lần đầu tiên đến bái phỏng đã ở lại lâu như vậy thực sự quá mức quấy rầy.
Diệp Văn cười nói: “Không sao.”
Sau đó ông ấy lại giải thích: “Thật ra tôi cũng chỉ hẹn có hai người các cô mà thôi. Bản cải biên của biên kịch Vi Lương tôi vừa xem đã thấy rất hài lòng, không muốn tìm người khác nữa. Chỉ có điều không ngờ phía sau còn có chuyện trùng bản thảo như vậy”
“Wi vậy mới gọi các cô qua đây đích thân nói chuyện.”
“Cái gọi là tâm sinh tướng, tôi vừa gặp Thẩm Dao cùng Thôi Thiên Tường thì trong lòng đã biết bọn họ là người như thế nào”
Diệp Văn nói xong liền đứng dậy nói với Du Ân: “Đi thôi, tôi dẫn cô đến thư phòng.”
Du Ân ngoái đầu nhìn về phía Phó Đình Viễn, anh gật đầu tỏ ý cứ làm theo đề nghị của Diệp Văn.
Sau đó hai người đứng dậy cùng nhau đi tới thư phòng của Diệp Văn, ông ấy vừa đi vừa nói: “Vợ tôi sức khỏe không tốt vì vậy tôi để thư phòng ở tầng một, như vậy bình thường tôi viết lách sẽ không quấy rầy đến bà ấy”
Nói tới vợ, Phó Đình Viễn hỏi thăm: “Bà Diệp hôm nay không ở nhà sao?”
Diệp Văn khẽ thở dài một tiếng: “Gần đây bà ấy lại năm viện, đợi lát nữa mọi người xong việc tôi cũng phải đi đến bệnh viện chăm bà ấy.”
Chủ đề này hơi nặng nề nên không ai nhắc tới nữa.