Chương
Ngoài việc trong tình cảm cá nhân Diệp Văn thấy Phó Đình ‘Viễn không vừa mắt, nhưng ở những phương diện khác, Diệp Văn vẫn thưởng thức Phó Đình Viễn.
Hai người nói chuyện mãi quên cả thời gian, mà lúc này trong thư phòng Du Ân cũng chuyên chú viết kịch bản ở trước máy tính.
Hai tiếng sau, Du Ân in ra bản mà cô đã viết xong xuôi, cầm mang qua đó.
Sau khi Diệp Văn xem xong không khỏi khen nức nở: “Chính là hương vị này, chính là cách đặt câu từ như thế, quả nhiêu là một cô gái ưu tú.”
Kỳ thật Diệp Văn còn muốn nói, tuy rằng cô gái này thoạt nhìn trông điềm đạm hiền lành nhưng trên thực tế cô viết lách dùng từ rất sắc bén cẩn thận, vẽ ra hình ảnh gió thổi mây phun một cách tự nhiên, rất có vài phần phong cách ý vị khi viết văn của ông ấy hồi còn trẻ.
Đây cũng là một trong cách nguyên nhân ông ấy tán thưởng Du Ân như thế.
Có được Diệp Văn khen ngợi như vậy, cuối cùng Du Ân cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phó Đình Viễn đứng dậy khỏi sofa: “Nếu đã như vậy thì chúng tôi không làm phiền ông nữa, chuyện đẳng sau chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch.”
“Ông mau đến bệnh viện thăm bà Diệp đi” Phó Đình Viễn và Du Ân cũng không quên vợ Diệp Văn bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện.
Diệp Văn cũng không giữ bọn họ lại nữa: “Được, chuyện bản quyền để lúc khác anh có thể liên lạc với trợ lý của tôi ký hợp đồng”
lệp Văn nghĩ một chút lại đáp: “Về phần hai người đó, tôi sẽ báo cáo những gì họ đã làm, để những người trong nghề cảnh giác hơn, không bị họ lừa thêm lần nào nữa.”
Trước mắt Diệp Văn là biên kịch trong Trung Quốc có mức.
độ nổi tiếng cao nhất, quan hệ của ông ấy và người trong ngành ở đâu cũng có. Một khi bị Diệp Văn công khai ra, Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường muốn tiếp tục lăn lộn trong giới điện ảnh, vậy thì quá khó khăn.
Có điều Thẩm Dao và Thẩm Thanh Sơn giàu có, người ta đều nói tiền có thể sai khiến ma quỷ, sau này nói không chừng còn có thể trở mình.
Sau khi Phó Đình Viễn và Du Ân rời khỏi nhà Diệp Văn, anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi hỏi cô: “Có muốn đi ăn chút gì không?”
Bận bịu cả buổi sáng lúc này đã gần trưa.
“Tôi không muốn ăn..” Du Ân cúi mắt dựa vào ghế xe, cảm xúc không tốt lắm.
Vừa rồi tuy rằng cô dốc sức hoàn thành đoạn kịch bản cải biên kia nhưng sau khi làm xong, cô cứ nghĩ tới Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường đê tiện xấu xa, trong lòng liền cảm thấy hận lại bất đắc dĩ.
Thẩm Dao hết lần này tới lần khác chạm tới điểm mấu chốt của cô, Du Ân không hiểu nổi, sao trên thế giới này lại có người vô liêm sỉ thâm hiểm như vậy, lấy trộm bản thảo của cô đã đành, còn cắn ngược lại nói cô sao chép của bọn họ.
May sao Diệp Văn là người biết phân biệt đúng sai phải trái, không trực tiếp loại cô, cũng không gán cho cô tội danh sao chép đáng xấu hổ.
Nếu không cô không chỉ mất đi cơ hội hợp tác với Diệp Văn lần này, còn bị chụp mũ tội sao chép.
Phó Đình Viễn liếc mắt đã nhìn thấu tại sao cô lại buồn bực, tuy cô trông có vẻ hiền hòa dễ nói chuyện nhưng kỳ thực trong xương cốt rất cứng rắn.
Trên người cô cũng ít nhiều có sự thanh cao của những người trong giới văn nghệ, cực kỳ trân quý cốt cách và danh dự của bản thân.