Chương
Du Ân chưa kịp nói xong thì điện thoại di động đã bị Hứa Hàng ở một bên thô lỗ giật lấy, Du Ân sửng sốt.
Chỉ thấy Hứa Hàng hét vào điện thoại với vẻ mặt đầy tức giận: “Bác sĩ Tống, nếu tôi nhớ không lâm thì cô năm nay đã ba mươi rồi phải không? Một bà già ba mươi tuổi mà còn đi thích tiểu thịt tươi hai mươi tuổi, không thấy xấu hổ sao?”
Du Ấn: “…
Cô từng cho rằng Phó Đình Viễn nói chuyện rất khó nghe, cô cũng từng cho rằng Hứa Hàng ôn tồn lễ độ, trí tuệ và điềm đạm, sao lúc này lại nói ra những lời khó nghe như vậy?
Nói một cô gái là bà già ba mươi tuổi, Hứa Hàng đây là độc thân quá lâu rồi à.
Nhưng mà Tống Nghênh trong điện thoại như không có vẻ gì là tức giận, Du Ân đứng ở một bên loáng thoáng nghe thấy Tống Nghênh trong điện thoại cười khanh khách mà trả lời Hứa Hàng: “Có gì mà phải xấu hổ chứ? Cũng giống như đàn ông thích thân thể những cô gái trẻ, bà già ba mươi tuổi cũng thích cơ thể của những chàng trai trẻ thôi.”
“Ha ha!” Hứa Hàng tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, câu môi cười khẩy một tiếng thật nặng nề, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Du Ân đưa tay bóp trán, rất chỉ là đau đầu nói với Hứa Hàng: “Bác sĩ Hứa, vừa rồi anh đối xử với bác sĩ Tống như vậy có phải có chút không quá thích hợp hay không?”
“Hơn nữa bác sĩ Tống chỉ nói là muốn xin chữ ký mà thôi.”
Du Ân nói đến điểm thì dừng. Cô cũng không thể không biết xấu hổ mà quở trách Hứa Hàng đã nói những lời khó nghe thế nào.
Hứa Hàng tức giận nói: “Chỉ là xin chữ ký mà thôi? Tôi thấy cô ta muốn hốt người ta thì có!”
Du Ân dang tay nói: “Bác sĩ Tống hình như là độc thân nhỉ?
Nói lời không dễ nghe, cho dù cô ấy muốn hốt Chu Dật thì sao? Có quan hệ gì đâu nhỉ? Không đến mức bị anh nói đến mức như là làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo đúng không?”
Hứa Hàng bị câu hỏi bình tĩnh của Du Ân chặn họng đến mức không nói nên lời, Du Ân còn nói: “Anh tức giận phẫn nộ như vậy, chắc không phải là vì anh thích bác sĩ Tống đó chứ?”
Biểu hiện của Hứa Hàng không bình thường như vậy, nếu Du Ân không nhận ra được gì thì không khỏi quá ngốc đi.
“Tôi…” Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Hàng hiện lên một tia xấu hổ, sau đó anh ta nắm lấy túi đựng laptop của mình, vội vàng nói với Du Ân: “Tôi về trước đây, cô cứ làm việc.
của mình đi.”
Du Ân vội vàng nói: “Tôi còn muốn mời anh ăn cơm mà.”
Cô lấy túi xách luôn rồi, thế mà giờ anh ta nói muốn đi?
“Không cần, việc nhỏ như cái nhấc tay thôi mà” Hứa Hàng nói xong thì người đã rời đi, Du Ân không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Không cần đãi khách, Du Ân không muốn ra ngoài ăn nên đã gọi đồ giao tận hàng.
Trong khi chờ đồ ăn gọi bên ngoài, Du Ân gọi cho Tống Nghênh một lần nữa.
Du Ân rất áy náy nói: “Bác sĩ Tống, vừa rồi ngại quá. Tôi cũng không ngờ bác sĩ Hứa giành lấy điện thoại của tôi.”
Sau đó Du Ân lại giải thích cho Tống Nghênh chuyện gì đã xảy ra, Tống Nghênh lạnh nhạt nói: “Không sao đâu.”
Du Ân suy nghĩ một chút rồi vẫn hỏi: “Giữa cô và bác sĩ Hứa?”