Chương
Cô không cần anh ra mặt vì cô về chuyện dính dáng đến người nhà của anh, bởi vì điều đó đã sớm không còn ý nghĩa gì nữa.
Phó Đình Viễn nổi giận đùng đùng đi vào, điều đầu tiên anh làm là nhìn chằm chằm vào Du Ân, để xem cô có bị đối xử ác ý hay không. Nhưng Du Ân đã dời mắt đi chỗ khác, rồi lùi về sau một bước để né tránh tầm mắt của anh.
“Phó Đình Viễn, đây đúng là đứa con gái ngoan mà con yêu đấy!” Đổng Văn Huệ bỗng nói một câu quái gở.
Phó Đình Viễn cau mày nhìn Đổng Văn Huệ, chỉ thấy Đổng Văn Huệ chế giêu: “Con vẫn chưa biết ư? Bây giờ cô ta ghê gớm lắm, đã trở thành con gái nuôi của Diệp Văn rồi.”
Phó Đình Viễn ngạc nhiên nhìn Du Ân, cô đã trở thành con gái nuôi của Diệp Văn rồi tr?
Chuyện xảy ra hồi nào vậy? Tại sao anh không hề hay biết chuyện gì thế?
Nhưng Du Ân tiếp tục né tránh ánh mắt của anh, cũng không giải thích một câu với anh.
Đổng Văn Huệ bỗng nói lớn lên, nghe có vẻ vừa chanh chua vừa ác độc: “Ôi chao, làm con gái nuôi cơ đấy, nghe có vẻ không phải là từ hay ho gì, tôi thấy là do sức khỏe của vợ Diệp Văn không tốt, không thể thỏa mãn hầu hạ ông ta, nên cô mới bò lên giường của ông ta đúng không?”
Du Ân đâu thể ngờ rằng Đổng Văn Huệ lại suy nghĩ bậy bạ bẩn thỉu như vậy, cô nhất thời tức đến mức mặt mày tái mét, cả người run rẩy.
Phó Đình Viễn càng nổi trận lôi đình hơn, nếu hôm nay người bôi nhọ Du Ân ở trước mặt anh không phải là mẹ ruột của anh thì anh đã sớm tát bà ta một cái, rồi dạy cho bà ta một bài học rồi.
Phó Đình Viễn nghiến răng nhìn chằm chằm Đổng Văn Huệ, từng câu từng chữ mang theo sự lạnh lẽo cảnh cáo: “Mẹ, một khi mẹ ra khỏi cánh cửa này thì nên quản cho tốt cái miệng của mình. Nếu con nghe thấy bất kỳ chữ nào khó nghe ở bên ngoài thì mẹ tự gánh lấy mọi hậu quả đi.”
Trên người Phó Đình Viễn có sự uy nghiêm và ác liệt được tích lũy khi ngồi trên vị trí cao trong nhiều năm qua, cho nên vào lúc này, ngay cả ba mẹ anh cũng bị anh làm cho sợ hãi mà run rẩy. ¡ Đổng Văn Huệ hoàn hồn lại rồi hai mắt đỏ hoe nói: “Phó Đình Viễn, mẹ là mẹ của con, bây giờ con định vì người phụ nữ không biết xấu hổ này mà chống lại cả nhà chúng ta sao?”
Nghe thấy Du Ân bị Đổng Văn Huệ mắng là người phụ nữ không biết xấu hổ, Phó Đình Viễn liền giơ tay kéo Du Ân ra sau lưng để che chở cho cô, bởi vì sắc mặt cô thật sự trắng bệch một cách đáng sợ.
Phó Đình Viễn cũng không biết rốt cuộc mình đang gặp phải chuyện gì nữa? Rõ ràng là người bên cạnh thân thiết với anh nhất, nhưng ai cũng liều lĩnh tổn thương Du Ân.
Trước đây là Phó Thiến Thiến, sau đó là mẹ anh, bây giờ ngay cả ba anh cũng chen chân vào.
Phó Đình Viễn đứng trước mặt Đổng Văn Huệ, lạnh lùng nói: “Cả nhà mà mẹ nói là chỉ mẹ, ba và Phó Thiến Thiến đúng không?”
Đổng Văn Huệ không phủ nhận, Phó Đình Viễn lại lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng ông nội lại đứng về phía của con.”
Quyền uy của ông cụ thừa sức để chống lại hai vợ chồng Phó Giang và Đổng Văn Huệ.
Đổng Văn Huệ bị câu nói của Phó Đình Viễn làm cho nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời, bởi vì nếu nói kỹ ra thì toàn bộ quyền lợi của nhà họ Phó đều nằm trong tay của Phó Đình Viễn và ông cụ.
Còn bà ta và Phó Giang thì hoàn toàn không có thực quyền.
Cái gọi là hiệp hội từ thiện hay giám đốc gì đó chỉ là cái tên mỹ miều mà thôi.
Phó Đình Viễn nói tiếp: “Công lý đúng sai là nằm ở trong tim mỗi người. Chỉ cần mẹ, ba và Phó Thiến Thiến làm ra mọi chuyện bằng thái độ tích cực và thân thiện, thì con tin rằng Du Ân sẽ không gây khó dễ cho ba người: Cô ấm áp tốt bụng như vậy, chỉ cần cô nhìn thấy chút lòng thành sẽ biến chuyện to thành chuyện nhỏ.