Chương
Phản ứng đầu tiên của cô chính là vùng văng thoát ra, giơ.
tay sờ thử trán Phó Đình Viễn: “Anh không bị sốt chứ?”
Phó Đình Viễn bị lời cô nói chọc cho phát tức, anh xoay mặt tránh được cái đụng chạm của cô.
Anh thật lòng thật dạ nói với cô, cô lại nghi ngờ anh bị sốt?
Phó Đình Viễn phát tiết một bụng lửa giận lên trên đầu Chung Văn Thành, anh bày ra vẻ mặt chê bai nói: “Cơ thể của tôi không yếu ớt như Chung Văn Thành, một người đàn ông thì bị sốt cái gì mà sốt.”
Du Ân cảm thấy anh quả thực không thể nói lý, cô giơ tay đẩy anh ra đồng thời cũng kéo giãn khoảng cách với anh, sau đó nói: “Không phải anh cũng bị bệnh đau dạ dày nên ba ngày hai bữa phải vào bệnh viện sao?”
Nếu cô nhớ không nhầm thì khoảng thời gian trước anh vừa mới nhập viện một lần.
Năng lực lảng tránh vấn đề của Phó Đình Viên không phải là dạng vừa, anh trực tiếp xuyên tạc lời Du Ân nói: “Em như vậy là đang quan tâm đến sức khỏe của tôi sao? Còn nhớ rõ dạ dày của tôi không tốt?”
“Không phải.” Du Ân hoàn toàn không chút do dự phủ nhận chuyện anh tự mình đa tình, thuận tiện nghiêm mặt giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy, chính anh cũng có lúc bị bệnh, vì sao lại phải cười nhạo người khác.”
“Gần đây sếp Chung lao lực quá độ, xuất hiện tình huống thân thể có chỗ không khỏe cũng là chuyện bình thường.”
Du Ân nói gần nói xa đều đang nói chuyện thay Chung Văn Thành, Phó Đình Viễn nhất thời cảm thấy dạ dày mình lại đau rồi.
Bị cô chọc cho phát tức.
Anh ngồi xuống trên ghế sofa của cô, giơ tay ôm bụng mình nói: “Em khiến tôi tức đến đau dạ dày rồi.”
“Ha ha'” Du Ân đáp trả anh bằng một tiếng cười khẩy.
Cái gì gọi là cô chọc anh tức giận?
Anh rảnh rỗi không có việc gì tìm đến nơi này của cô, không phải là tự đến chọc tức mình sao?
Hơn nữa chính cơ thể anh còn như vậy mà lại đi cười nhạo Chung Văn Thành?
Du Ân đứng tại chỗ mặt mày không chút thay đổi nói: “Anh nhanh đến bệnh viện đi.”
Cô nói xong lại lấy ra di động tới: “Có muốn tôi giúp anh gọi điện thoại cho Hứa Hàng không, hoặc là tôi giúp anh gọi cho cũng được?”
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu: “Tôi còn chưa ăn sáng, ăn chút đồ ăn sáng là sẽ đỡ.”
Cho tới tận bây giờ Phó Đình Viễn không ngờ sẽ có một ngày anh lại mặt dày đến vậy.
Anh đã từng cao ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến trước mặt Du Ân bao nhiêu, hôm nay anh lại ăn nói khép nép vô liêm sỉ bấy nhiêu.
“Vậy thì mời anh xuống lầu, ra khỏi cửa quẹo trái có tiệm bánh bao đấy, hương vị khá ngon, đảm bảo có thể giải quyết vấn đề dạ dày của anh.” Du Ân biết Phó Đình Viễn có ý gì, đơn giản chính là muốn cô nấu cho anh ăn.
Nhưng anh nghĩ cũng hay lắm.
Cô đã không còn là cô gái ngu dại toàn tâm toàn ý cân nhắc cho sức khỏe của anh từ lâu, cũng đã sớm không còn là Du Ân luôn đặt anh trong lòng nữa.
Nhưng mà Du Ân đã xem thường trình độ mặt dày của Phó Đình Viễn, anh vẫn bình tĩnh tiếp tục nói: “Tôi tặng em Tiểu Tiểu, em còn chưa mời tôi ăn bữa cơm bày tỏ lòng biết ơn đấy.”