Chương
Phó Đình Viễn từng bước ép sát, Du Ân nhắm mắt nói: “Làm sao tôi biết được anh nghĩ gì.”
Phó Đình Viễn nghiến răng rống lên: “ Bởi vì tôi lo lắng cho em!”
Du Ân không muốn đối mặt với lời thổ lộ của Phó Đình Viễn nên giơ tay định đẩy anh ra.
Cô chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu và sự lo lắng của Phó Đình Viễn dành cho cô, nhưng số lần anh nói quá nhiều khiến cô có chút tin vào điều đó.
Phó Đình Viễn nắm lấy tay cô, chậm rãi nhìn cô rồi thở dài: “Tôi thực sự rất lo lắng cho em, rất nhớ em, tôi không thể chấp nhận được việc mấy ngày không thể gặp em, cho nên mới theo tới đây…”
Lúc nãy khi nhìn thấy cô, anh luôn nghĩ mình chỉ lo lắng cho cô, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh mới giật mình nhận ra, anh gấp gáp tới đây còn là bởi vì anh nhớ cô, không muốn rời xa cô.
Kể từ khi anh nhận ra tình cảm của mình, cô chưa bao giờ biến mất trước mắt anh quá một ngày.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phó Đình Viễn vô cùng phức tạp, nhịn không được mà cúi đầu xuống.
Sợ hãi cả đêm, giờ anh chỉ muốn làm thế này.
Du Ân vội vàng rút tay ra và tát anh một cái.
Anh nghiện hôn sao?
Trước đó ở nhà cô cũng hôn cô một cái, tới đây lại muốn hôn sao?
Du Ân cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ chống lại, nếu cứ để như thế này anh cứ được một tấc lại tiến một thước thì sao?
Phó Đình Viễn bị tát vào mặt cũng không tức giận, thay vào đó, anh kéo tay Du Ân: “Xin lỗi, tôi sai rồi”
“Tôi không chấp nhận…” Du Ân không muốn để ý đến anh nữa, cô hất tay anh ra, xoay người chạy về phía đại sảnh khách sạn.
Phó Đình Viễn không đuổi theo vì anh có việc quan trọng khác phải làm.
Sau khi Du Ân chạy vào đại sảnh khách sạn, Phó Đình Viễn nhìn về phía bụi cỏ đối diện rồi lạnh lùng nói: “Lăn ra đây!”
Một lúc sau, một người đàn ông rùng mình bước ra khỏi bụt cỏ, trên cổ treo máy ảnh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Phó Đình Viễn đã mất đi vẻ dịu dàng vừa thể hiện trước mặt Du Ân, vào lúc này, khí thế của anh đáng sợ đến mức anh chỉ đứng đó đút tay vào túi quần, không nói lời nào cũng đã khiến chân người đàn ông mềm đi.
“Chuyện, chuyện là tôi không cố ý ngồi ở đây để chụp ảnh anh, tôi định chụp một ngôi sao…’ Người đàn ông này là một tay săn ảnh và đã đến đây trước đó.
Không ngờ, ngôi sao mà anh ta đợi lại không thấy đâu mà lại chụp được ảnh của Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn trầm giọng ra lệnh: “Mang máy ảnh của anh lại đây”
Phóng viên không dám chống lại, anh ta thành thật đưa máy ảnh của mình cho Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn cầm máy ảnh lên nhìn kỹ, bởi vì vừa rồi ở đối diện nên mặt anh bị phóng viên chụp rõ ràng khuôn mặt, Du Ân quay lưng về phía người này, ánh sáng hơi mờ nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cô.
‘Vê phần video, được bắt đầu từ khi anh và Du Ân đi tới chỗ này.
Phó Đình Viễn thuần thục thao tác, anh chỉ giữ lại cảnh anh ôm Du Ân rồi không kìm được mà muốn hôn thì bị cô tát một cái, đương nhiên cũng giữ lại đoạn anh xin lỗi và giải thích.