Chương
Tô Ngưng muốn bảo Du Ân đừng tìm Phó Đình Viễn vì cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Phó Đình Viễn, tâm cơ của Du Ân không cùng đẳng cấp với Phó Đình Viễn, mà hiện tại Phó Đình Viễn còn tập trung vào đó nữa nên Du Ân thực sự không thể thắng anh.
Du Ân cúp điện thoại của Tô Ngưng và gọi cho Phó Đình Viễn, nhưng trước khi gọi phải bỏ block anh.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Du Ân tức giận nói: “Phó Đình Viễn, anh cố ý để người tung đoạn video đêm qua có đúng không?”
Giọng nói của người đàn ông lười biếng trầm thấp, anh biết rõ còn cố ý hỏi: “Em có ý gì? Tôi nghe không hiểu.”
Du Ân tức giận, giờ cô mới biết Phó Đình Viễn không phải vô liêm sỉ bình thường mà vô cùng vô liêm sỉ!
Du Ân tức giận đến mức không nói nên lời, Phó Đình Viễn ở đầu dây bên kia lại nói: “Bây giờ đến phòng tôi đi.”
“Cái gì?” Du Ân từ trước tới nay luôn không hay cáu gắt nhưng lúc này lại bị lời của Phó Đình Viễn làm cho tức giận.
Anh còn dám bảo cô đến phòng anh sao?
Anh không sợ cô sẽ cào vào mặt anh sao?
Phó Đình Viễn thản nhiên nói: “Không phải em đang chất vấn tôi về chuyện tối hôm qua sao? Đến phòng tôi nói chuyện đi.”
Du Ân kiềm chế cơn tức giận nói: “Nói chuyện ở quán cà phê dưới lầu.”
Phó Đình Viễn từ chối đề nghị của cô: “Không được.”
Sau khi dừng lại một chút, Phó Đình Viễn lại nói: “Số phòng của tôi là ”
Du Ân bóp điện thoại hít sâu một hơi, cô cúp máy, đầu tiên là đi rửa mặt.
Hai mươi phút sau, Du Ân xuất hiện trước cửa phòng Phó Đình Viễn, dù sao thì vẫn phải tìm cách giải quyết, cách tốt nhất là Phó Đình Viễn nhanh chóng tìm người xóa hot Search.
Cho dù bây giờ mọi thứ đang bùng nổ nhưng sức mạnh của tư bản là vô hạn, chỉ cần Phó Đình Viễn muốn xóa, anh nhất định có thể xóa sạch.
Du Ân bấm chuông cửa, Phó Đình Viễn mở cửa cho cô.
Du Ân chưa kịp nói gì thì Phó Đình Viễn đã đưa tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Anh muốn điện thoại của tôi để làm gì?” Du Ân không muốn đưa.
Phó Đình Viễn tức giận nói: “Bỏ block trên weChat, hơn nữa sau này không được block tôi nữa.”
Du Ân khó chịu: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”
Anh đã đoán ra được mục đích cô đến đây nên cố tình đưa ra hàng loạt yêu cầu như vậy.
Phó Đình Viễn không nói gì, chỉ đưa tay về phía cô.
Mãi mới có cơ hội để bắt chẹt cô, Phó Đình Viễn sẽ không dễ dàng từ bỏ, thậm chí có thể nói tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của anh.
Du Ân lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa anh và mình, sau đó lấy điện thoại di động ra và nói: “Được.”
Phó Đình Viễn liếc nhìn điện thoại của cô, sau đó hài lòng để cô vào phòng.
Du Ân đứng trong phòng khách, cô giương mắt nhìn về phía anh xem anh định nói gì, nhưng lại phát hiện anh ăn mặc không chỉnh tề, trên người khoác áo tắm của khách sạn, cổ áo lỏng lẻo như sắp bung ra.