Chương
Du Ân cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Được ạ.”
Cúp điện thoại, Du Ân lại thay quần áo, sau đó vội vàng xuống lầu gặp Diệp Văn, bọn họ sẽ cùng nhau đến bệnh viện đón Thư Ninh xuất viện.
Du Ân vì chuyện suýt nữa làm chuyện đó với Phó Đình Viễn mà cảm thấy không yên lòng.
Cô vô cùng hối hận, hận không thể quay ngược thời gian, nếu có thể quay lại, có đánh chết cô cũng không nói những lời đó với Phó Đình Viễn.
Sau khi Du Ân lên xe, Diệp Văn lập tức cảm nhận được sự lo lắng của Du Ân.
Diệp Văn nói: “Cháu vì chuyện với Phó Đình Viễn mà lo lắng sao?”
Không đợi Du Ân nói gì, Diệp Văn lại hừ lạnh nói tiết †âm, chú đã liên hệ để xóa hot search và xóa bài rồi: Du Ân.
Du Ân!
Cô quên bây giờ cô đã có Diệp Văn chống lưng, mà hành động xử lý tất cả những vấn đề này của Diệp Văn lại càng khiến hành động lúc nãy của cô trở nên xấu hổ hơn.
Mà đáng xấu hổ nhất chính là cô là người đề nghị trước, nhưng cuối cùng lại nhát gan đến phát khóc.
Trong một nháy mắt, Du Ân có cảm giác xấu hổ đến mức muốn nổ tung tại chỗ.
Cô đưa tay bóp trán, trong lòng cầu nguyện sẽ không bao giờ gặp lại Phó Đình Viễn nữa, thật là xấu hổ.
Phó Đình Viễn Diệp Văn tức giận nói: “Hôm qua cháu còn nói với chú là không có việc gì, chú biết ngay là anh ta sẽ bắt nạt cháu, ngày khác chú sẽ tìm anh ta nói chuyện.”
Mặc dù tối qua cô và Phó Đình Viễn không vui vẻ lắm nhưng Du Ân cũng không muốn làm Diệp Văn lo lắng.
Cô không ngờ cảnh Phó Đình Viễn lại đẩy cô vào góc tường và cố hôn cô sẽ được chụp lại, cũng không ngờ nó sẽ bị đăng lên.
Nhưng khi Diệp Văn nói muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn, Du Ân nhanh chóng nói: “Không cần đâu, sau này cháu không để ý tới anh ta nữa là được.”
Du Ân sợ nếu Diệp Văn và Phó Đình Viễn gặp nhau lại tranh cãi thì ảnh hưởng xấu tới dự án hợp tác giữa bọn họ.
Diệp Văn dường như đã đoán được cô đang nghĩ gì: “Cùng lắm thì chúng ta hủy hợp đồng, không cần anh ta đầu tư, chúng ta lại kêu gọi đầu tư lại, nếu không được thì chú sẽ thành lập cho cháu một công ty điện ảnh và truyền hình, cháu làm bà chủ là được.” Du Ân sửng sốt: “Không cần đâu ạ.”
Thứ nhất, bọn họ đã ký hợp đồng rõ ràng với Phó Đình Viễn, nếu bây giờ vì chuyện cá nhân mà hủy hợp đồng sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Diệp Văn.
Thứ hai, Diệp Văn nói muốn thành lập công ty điện ảnh và truyền hình cho cô và để cô làm bà chủ, việc này cô không thể làm được.
Tính cách của cô không thể làm bà chủ được, cô rất rõ ràng.
về vị trí của mình, cô chỉ muốn viết kịch bản một cách lặng lế và tận tâm dệt nên những câu chuyện đẹp đẽ, những chuyện khác cô chưa bao giờ nghĩ tới.
“Cháu sợ gì chứ, chúng ta có tài chính thì tự thành lập công ty, chỉ là đã nhiều năm chú không quan tâm tới những việc này, hơn nữa sức khỏe của dì Thư của cháu không tốt nên chú mới không mở công ty.”
“Nhưng bây giờ đã khác, chú có thể bồi dưỡng cho cháu.”
Diệp Văn càng nói càng cảm thấy kế hoạch này khả thi.