Chương
Mặc dù tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều hy vọng Du Ân có thể đến Bắc Kinh sống, nhưng mong muốn này chắc chắn sẽ không có cách nào thành hiện thực trong thời gian ngắn được.
Diệp Văn tiễn Du Ân đến sân bay, trước khi cô đi, Diệp Văn còn nghiêm túc dặn dò Du Ân: “Sau khi về nhớ cách xa Phó Đình Viễn một chút.”
Du Ân cười an ủi ông ấy: “Chú yên tâm.”
Chỉ cần Phó Đình Viễn không chủ động tìm cô, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ chủ động đi tìm Phó Đình Viễn. Cô còn ước gì mình không thể cách Phó Đình Viễn hai vạn tám nghìn dặm kia kìa.
Nhưng lúc nào kế hoạch cũng không thể nhanh bằng biến hóa, Du Ân không ngờ rằng trong đêm trở về Giang Thành, cô và Phó Đình Viễn đã cùng nhau vào bệnh viện.
Thật ra nguyên nhân cũng chẳng có gì đặc biệt, do nửa đêm Phó Đình Viễn đến nhà cô nói anh muốn gặp Tiểu Tiểu.
Đúng lúc Tiểu Tiểu chui ra từ dưới ghế sô pha, anh giơ tay chạm vào Tiểu Tiểu một cái, Tiểu Tiểu giật mình nên cào vào tay Phó Đình Viễn…
Du Ân nhìn thấy mu bàn tay của anh chảy máu thì có hơi hoảng, bởi vì Tiểu Tiểu vẫn chưa được tiêm phòng bệnh dại.
Bệnh viện thú cưng mà Phó Đình Viễn đã mua Tiểu Tiểu nói trước đó Tiểu Tiểu vừa tiêm xong các loại vắc xin phòng bệnh khác, nên còn cần thêm một thời gian nữa mới có thể tiêm vắc xin phòng bệnh dại.
“Mau đến bệnh viện đi ” Du Ân lập tức kéo Phó Đình Viễn đứng dậy.
Phó Đình Viễn không để bụng: “Một vết thương nhỏ thôi mà, đi bệnh viện làm gì?”
Giọng Du Ân rất nghiêm nghị: “Kêu anh đi thì thì cứ đi đi.
Tiểu Tiểu chưa được tiêm phòng bệnh dại, anh bị cào như vậy rất nguy hiểm.”
Phó Đình Viễn mấp máy môi, cuối cùng vẫn theo cô ra ngoài.
Cân nhắc đến việc bàn tay của Phó Đình Viễn bị thương nên trên đường đến bệnh viện Du Ân đã lái xe của Phó Đình Viễn.
Bởi vì sốt ruột nên cô phóng xe rất nhanh, hoàn toàn khác với phong cách lái xe điềm tĩnh thường ngày. Trời đã về khuya, văng xe qua lại nên dọc đường không có gì cản trở.
Khác với vẻ lo lắng của Du Ân, Phó Đình Viễn khoan thai ngồi ở ghế lái phụ, thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủi chờ đèn đỏ hỏi Du Ân một câu đầy dụng ý: “Em căng thẳng vì tôi đến vậy sao?”
Du Ân cảm thấy anh đúng là bệnh tâm thần, đây là vấn đề liên quan đến mạng người đấy, sao cô có thể không căng thẳng chứ?
“Anh đừng để não mình ngập úng chuyện yêu đương mãi thế. Chuyện này liên quan đến mạng người đấy, cho dù người bị Tiểu Tiểu cào là ai thì tôi cũng sẽ tranh thủ thời gian đưa anh ta đến bệnh viện thôi.” Du Ân tức giận ném cho anh một câu, đạp ga nhanh chóng phóng xe về hướng bệnh viện.
Phó Đình Viễn bị câu “đừng để não mình ngập úng chuyện yêu đương” của cô làm nghẹn họng không nói nên lời. Sao cô có thể dùng câu này để nói về anh, hả?
Anh có chỗ nào liên quan đến nó đâu?
Nhưng sau một hồi tức giận, Phó Đình Viễn dần bình tĩnh trở lại, bởi vì bây giờ đối với Du Ân, dường như anh thật sự có xúc động yêu đương không thể kiềm chế được.
Cô làm bất cứ chuyện gì anh đều cảm thấy tốt, cô đưa ra yêu cầu gì anh đều đồng ý, chỉ đáng tiếc cô chưa từng đề cập với anh.