Chương
Bài Weibo còn đăng bổ sung thêm một tấm ảnh, bảy tám người đang tụ hội, có điều người trong ảnh chụp, ngoài Chu Dật Tô Ngưng còn có Dịch Thận Chỉ ra thì đều bị đánh Mosaic làm mờ mặt.
Phó Đình Viễn, Hứa Hàng, Tống Nghênh còn có cả đám người Du Ân Chu Mi, dù sao cũng không phải người thích xuất hiện trước công chúng.
Hơn nữa trong ảnh chụp Tô Ngưng và Chu Dật hoàn toàn không ngồi cùng nhau, như vậy thì không còn ai nghi ngờ gì về gian tình của Tô Ngưng và Chu Dật nữa, thế cũng đủ rõ ràng rồi.
‘Tâm trạng của Tô Ngưng và Chu Dật rất tốt, nhưng có người lại không vui nổi.
Người kia chính là Phó Đình Viễn, anh lấy di động nhìn bài ‘weibo Chu Dật đăng lên.
‘Yểu điệu thướt tha, dịu dàng thanh nhã.
Anh biết người Chu Dật thổ lộ là Du Ân, hiện tại người trẻ đều có trình độ ngữ văn cao siêu vậy sao? Còn biết dùng mấy từ tốt đẹp như vậy? Thật sự đáng giận.
Đương lúc anh cắn răng nghiến lợi, chỉ thấy Chu Dật cầm ly đứng lên, thâm tình tha thiết nói với Du Ân: “Chị Du Ân, em kính chị một ly.”
Du Ân cũng thấy bài weibo bày tỏ tình cảm của Chu Dật, cô cũng biết những từ ngũ Chu Dật dùng đều để hình dung cô, có điều cô lúc này rất mất tự nhiên, hơn nữa Phó Đình Viễn còn đang dùng ánh mắt kia nhìn cô, giống như cô sắp hồng hạnh vượt tường không bằng.
Chẳng qua cô vẫn cầm ly rượu đứng lên, nhẹ giọng cười nói: “Được.”
Sau khi chạm ly với Chu Dật, cô vừa định uống thì Phó Đình Viễn ngồi ở kế bên cách cô một Tô Ngưng bỗng nhiên đứng dậy cầm lấy ly rượu của cô, không nói hai lời đã ngẩng đầu uống sạch ly rượu Du Ấn: “…
Anh đang bị thần kinh gì vậy? Đó là ly rượu của cô mà!
Cô mới dùng ly kia uống vài ly rượu, anh vậy mà không ngại đã trực tiếp uống luôn.
Phó Đình Viễn uống rượu xong thì ngồi xuống, tất cả mọi người cho rằng anh muốn uống rượu thay Du Ân xong sẽ nói chút gì đó, ai ngờ anh lại làm như không có việc gì mà bật bật lửa của mình, chẳng nói chẳng rằng một câu. ï Tình cảnh này xấu hổ quá.
Đương nhiên, người xấu hổ không phải Phó Đình Viễn, mà là Chu Dật.
Chu Dật vốn muốn kính rượu Du Ân, Phó Đình Viễn thì lại uống mất rượu của Du Ân, chỉ còn lại mình cậu ở đằng đó, chẳng lẽ không xấu hổ sao?
Du Ân cũng rất xấu hổ, Phó Đình Viễn thật sự quá đáng giận.
May mà Tống Nghênh đúng lúc đứng lên, cười nói với Chu Dật: “Chị uống với cậu một ly.”
Giọng điệu Tống Nghênh vô cùng thân thiết lại còn tự xưng là chị, khiến cho Hứa Hàng ở bên thiếu chút nữa phun hết ngụm rượu trong miệng, anh ta không vui nhìn về phía Tống Nghênh, chỉ thấy lúc này cô ta đã chạm ly với Chu Dật rồi.
Chu Dật mượn cái bậc thang Tống Nghênh cho để đi xuống, cực kì cảm kích nhìn Tống Nghênh một cái, Tống Nghênh đáp lại cậu một nụ cười.
Hình ảnh hai người tương tác qua lại, ở trong mắt Hứa Hàng thì chính là bọn họ đang liếc mắt đưa tình.
Sau đó Du Ân không uống rượu nữa, bởi vì cô không muốn dùng lại cái ly mà Phó Đình Viễn đã dùng qua, nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người, cô thật sự muốn hất ly rượu vào mặt anh, ai bảo anh bất lịch sự thế.
Tô Ngưng và Du Ân ngồi cùng nhau, cô ấy ghé đầu đến nhỏ giọng nói với Du Ân: “Tớ có dự cảm, sếp Phó cùng với mấy người bạn của anh ấy, đều là cái số cua vợ còng lưng.” ¡ “Cậu nhìn Hứa Hàng đi, cái vẻ kia chỉ hận không thể tháo.