Chương
Dù sao trong một bộ phim truyền hình với đội hình chính rực rỡ như vậy, Tống Chước Chước là một người mới ít tên tuổi lại có thể nhận được vai diễn này nên chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý quá mức.
Tuy nhiên phải thừa nhận răng cô gái do Dung Thanh Nghiêu giới thiệu đã vượt qua được hoả nhãn kim tinh của hàng nghìn cư dân mạng, bị nhiều người chú ý nhưng lại không thể bới móc được điểm xấu nào.
Vì thế Truyền kỳ Dung Phi lại chiếm lấy sự nổi tiếng chỉ trong một lần và trở thành tác phẩm chiến thắng lớn nhất trong năm.
Tất cả điều này đã được Phó Đình Viễn lên kế hoạch, Thẩm Dao và Tử Dạ cũng đã làm một bộ phim cổ trang về đại nữ chủ để đối phó với họ, Phó Đình Viễn đã biết nên đợt tuyên truyền này là nhắm vào Thẩm Dao.
Muốn đấu với Phó Đình Viễn, Thẩm Dao vẫn còn xanh và non lắm.
Buổi ra mắt vừa công khai đã đè bẹp biên kịch dỏm còn chưa kịp tuyên truyền kia của Thẩm Dao. Ngay từ đầu, ‘Thẩm Dao đã không có cơ hội trở mình, sau này dù có làm công tác tuyên truyền tốt đến đâu cũng sẽ không thể thắng được.
Du Ân được Phó Đình Viễn và Diệp Văn đưa đến gặp gỡ nhiều người, cuối cùng cũng tìm được một nơi yên tĩnh hơn.
Nhân tiện, cô cũng lấy điện thoại di động ra để kiểm tra mức độ nổi tiếng, sau khi thấy sự thành công của làn sóng tuyên truyền này thì cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định quay người đi tìm Tô Ngưng thì đã nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đậm đang đi về phía mình.
Du Ân nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ta, đó là nam nghệ Sĩ cùng công ty với Chu Dật, tên là Trịnh Nham.
Mấy năm trước Trịnh Nham cũng rất nổi tiếng, là thần tượng thế hệ đầu tiên. Anh ta đã phát hành album, đóng phim truyền hình và cũng đóng phim điện ảnh, nhưng mấy năm nay anh ta dần mai danh ẩn tích, dường như chưa bao giờ có thể tìm được vị trí của chính mình.
Hơn nữa đạo đức cá nhân của anh ta cũng có vấn đề nên dần dần bị gạt ra ngoài lề xã hội.
Hình như năm nay Trịnh Nham vẫn chưa đến ba mươi tuổi.
Thực sự là ở độ tuổi hai tám hai chín là độ tuổi bất tiện với một nam nghệ sĩ.
Không còn trẻ trung phơi phới như mấy tiểu thịt tươi ở độ tuổi đôi mươi, cũng không chín chắn điềm đạm như một nam nghệ sĩ tuổi bốn mươi nữa.
Du Ân cũng có ấn tượng không tốt về Trịnh Nham. Vài năm trước, khi Trang Ân Tri bận, cô đã bị gọi qua tổ quay phim một lần, tình cờ đó lại là đoạn nội dung do Du Ân viết, kết quả là Trịnh Nham không thích lời thoại do cô viết nên đã quát mắng cô.
‘Thậm chí anh ta còn tức giận nói với đạo diễn đã tìm ở đâu một biên kịch ngu ngốc như vậy, có phải cô đã ngủ với đạo diễn hay không kèm theo nhiều lời nói khó nghe khác. Lúc ấy Du Ân đã tức đến nỗi bật khóc.
Lúc đó cô chỉ là một người giúp việc, mỗi dòng cô viết đều được Trang Ân Tri và đạo diễn kiểm tra, họ không nói gì cả, ngược lại Trịnh Nham lại cho rằng cô viết thứ rác rưởi.
Rõ ràng, trình độ văn hóa của Trịnh Nham mới không đủ cao thì có.
Vì vậy sau khi nhìn thấy Trịnh Nham đang đi về phía mình, Du Ân khẽ cau mày và cảm thấy ghê tởm.
Trịnh Nham hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng mà còn tươi cười duyên dáng chào hỏi: “Xin chào biên kịch Vi Lương.”