Chương
Đúng lúc Chung Văn Thành đi từ phòng bếp ra, Tô Ngưng cũng dừng đề tài này lại.
Chung Văn Thành nhìn thấy Du Ân đi tới, ánh mắt nhìn vào gương mặt cô, sau đó chân thành nói với cô: “Chúc mừng em đã tìm được cha ruột của mình.”
Du Ân nở nụ cười thật tươi: “Cám ơn.”
‘Tô Ngưng xúc động nói: “Đây thực sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc, không ngờ rằng nhờ cuốn sách mới của thầy Diệp mà cậu sẽ tìm được cha ruột của mình.”
Du Ân gật đầu: “Cho nên mới nói, lúc này trong lòng tớ tràn đầy cảm kích, mấy chuyện không vui trước kia đều đã bị xóa tan.”
“Có câu nói rất đúng, những gì tốt nhất đều được ông trời để dành ở cuối cùng, tớ tin sau này tớ sẽ khổ tận cam lai.”
Sau khi Du Ân nói xong, Tô Ngưng bước tới ôm cô thật chặt, sau đó nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, sau này sẽ khổ tận cam lai, cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Tớ chỉ biết cậu vô cùng tốt, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi cậu.” Tô Ngưng và Du Ân quen nhau từ khi họ đi học, Tô Ngưng đã chứng khiến hết những khổ cực mà Du Ân phải chịu trong mấy năm nay.
Giờ đây Du Ân đã tìm được cha ruột của mình, Tô Ngưng mừng cho Du Ân.
Chung Văn Thành đúng lúc nhắc nhở hai người đang ôm nhau: “Rượu đã chuẩn bị xong, có thể uống rồ Lúc này Tô Ngưng mới buông Du Ân ra, nắm tay Du Ân đi đến bàn ăn, ba người cùng nhau nâng ly, vừa ăn vừa uống rất vui vẻ.
Trong khi ăn, Du Ân kể cho Chung Văn Thành và Tô Ngưng nghe về quá khứ của Diệp Văn với mẹ ruột của cô và cách Diệp Văn xác định thân phận của cô.
Sau khi nghe Du Ân nói xong, trái tim của Chung Văn Thành cũng thoải mái trở lại.
Lúc ăn uống xong, Tô Ngưng vì quá vui vẻ nên đã uống say khướt, sau khi nhờ Chung Văn Thành đưa Du Ân về thì lên lầu ngủ trước.
Du Ân và Chung Văn Thành rời nhà của Tô Ngưng, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Chung Văn Thành nhẹ nhàng nói: “Mẹ anh cũng biết chuyện này, bà ấy còn cố ý gọi điện cho anh để hỏi.”
Du Ân vội vàng nói: “Có phải bà ấy rất hoảng sợ không?”
Không nói đến người ngoài, ngay cả bản thân Du Ân khi biết mình là con gái ruột của Diệp Văn cũng mơ màng sững sờ.
“Đúng Chung Văn Thành dừng lại, nhìn cô cười nói: “Bà ấy cũng nói với anh rằng đừng nên trèo cao.”
Du Ân vội vàng nói: “Làm sao có thể? Để em gọi cho dì.”
Cô chưa kịp nói hết lời thì Chung Văn Thành đã cắt ngang.
Chung Văn Thành nhìn cô và nghiêm túc nói: “Du Ân, chúng †a hãy kết thúc mối quan hệ này đi.”
Du Ân ngẩn ra: “Không phải anh thật sự cảm thấy không nên trèo cao đấy chứ?”
Chung Văn Thành lắc đầu phủ nhận: “Đương nhiên là không phải.”
“Anh chỉ cảm thấy không lên dùng lý do này để ràng buộc em” Giọng điệu và vẻ mặt của Chung Văn Thành rất nghiêm nghị, không hề có chút ý tứ nào là đang nói đùa.
Thực ra Chung Văn Thành đã muốn nói điều này từ lâu.
Mặc dù anh ấy dùng lý do cho mẹ an tâm để khiến Du Ân trở thành bạn gái trên danh nghĩa của mình nhưng thực ra vẫn là vì tính toán cho bản thân.
Anh ấy thích Du Ân, rất muốn có được Du Ân.