Chương
Tô Ngưng thở dài: “Đó là bởi vì cậu không biết những gì Lý Toàn Minh nói bên ngoài kinh tởm cỡ nào đâu.”
Dù sao Tô Ngưng cũng là người của làng giải trí, rất tinh thông về mặt tin tức. Những lời khốn nạn mà Lý Toàn Minh nói đều lọt vào tai Tô Ngưng, Tô Ngưng cố ý không nói cho.
Du Ân biết, để không ảnh hưởng tâm trạng của Du Ân.
Nếu Phó Đình Viễn không ra tay, Tô Ngưng còn đang muốn tìm cơ hội dạy dỗ Lý Toàn Minh một bài học trong âm thầm đây này, nhất là cái miệng vừa đê hèn vừa tồi bại kia, thế nào cô ấy cũng phải đánh cho Lý Toàn Minh răng rơi đây đất mới hả giận.
Bây giờ Phó Đình Viễn đã ra tay, cô ấy cũng bớt việc hơn.
‘Tô Ngưng nói thêm: “Phó Đình Viễn làm như vậy rất tốt, giết gà dọa khỉ”
Du Ân có chút bất đắc dĩ mà nói: “Nhưng người tớ không muốn quan tâm nhất chính là anh ta. Khi nào anh ta cũng có thể tự giác một chút, có thể chủ động biến mất khỏi mắt tớ thì tốt rồi.
“Bạn yêu dấu, tỉnh lại đi, cậu cho rằng anh ta có thể biến mất khỏi bên cạnh cậu sao?”
“Bây giờ hai công việc của cậu đều có giao thoa với anh ta, nói lý ra là anh ta đang ở sát bên cạnh cậu đấy.”
Tô Ngưng thực sự là một cô bạn thân tận chức tận trách, ba lời hai câu đã giúp Du Ân hiểu rõ được thực tế.
Du Ân vô cùng mệt tâm: “Tớ rất cảm kích lời nhắc nhở của cậu.”
Tô Ngưng cười hì hì: ‘Thật ra cũng không có gì đáng ngại, cậu cứ mặc kệ anh ta đi là được, xem da anh ta dày cỡ nào.”
Du Ân: “…
Vào bưổi tối, Du Ân đến nhà hàng của Dịch Thận Chi để dự tiệc tối. Cô nghĩ đó chỉ là một bữa ăn bình thường, nhưng không ngờ Dịch Thận Chi lại đề xuất trò chơi nói thật hay mạo hiểm gì đó.
Người tham dự buổi tụ tập này vẫn là một vài người trong số họ, nhưng đêm nay Tống Nghênh không tham dự, nói rằng có một bữa tiệc khác.
Hứa Hàng thì lại đến, nhưng tâm trạng hiển nhiên không cao lắm.
Dịch Thận Chi đề xuất chơi nói thật hay mạo hiểm bằng cách quay chai. Cái chai xoay đến chỗ ai thì người đó sẽ chấp nhận thử thách.
Du Ân chơi game rất không chuyên nghiệp, nhưng Tô Ngưng lại vỗ tay phấn khích tán thưởng: “Sếp Dịch quả nhiên đúng là người biết chơi. Nào nào nào, chúng ta quay chai đi”
‘Tô Ngưng cũng là người rất cuồng nhiệt, thích đám đông, điều này hoàn toàn khác với Chu Trường Ninh lạnh lùng và lầm lì.
Tất cả những người khác có mặt đều đồng ý chơi trò chơi này, Du Ân không muốn chơi nhưng cũng chỉ đành phải căng da đầu.
Những câu hỏi hoặc những chuyện mạo hiểm được yêu cầu làm của những người thua cuộc ngay từ đầu đều rất đơn giản. Vòng đầu Du Ân cũng thua một lần, bị Dịch Thận Chỉ hỏi: “Chuyện vui vẻ nhất trong một tuần gần đây là gì?”
Du Ân thành thật trả lời: “Nhận lại ba.”
Câu trả lời của cô rất chân thành và đúng sự thật.
Trong vòng tiếp theo, Phó Đình Viễn thua một lần, bị Dịch Thận Chỉ ác ý hỏi: “Ba người hoặc ba điều cậu sợ nhất.”
Phó Đình Viễn nhàn nhạt liếc nhìn Du Ân một cái, rồi đáp: “Ba người sợ nhất, Du Ân, Du Ân, Du Ân.”
Du Ân: “…