Chương
Đổi lại là trước kia, Đổng Văn Huệ chắc chắn đã giáng cho cô một bạt tai. Nhưng bây giờ đã khác rồi, Du Ân là con gái nhà họ Diệp, không phải người mà bà ta có thể trừng phạt nổi.
Nhưng bà ta có gì mà phải bi phẫn?
Nếu không phải bà ta chế giễu Du Ân không biết xấu hổ muốn dây dưa với Phó Đình Viễn, thì làm sao Du Ân có thể tàn nhãn với bà ta như vậy?
“Tạm biệt” Du Ân không để ý đến Đổng Văn Huệ nữa, thản nhiên nói một câu rồi bước vào phòng bệnh, còn tiện tay đóng cửa phòng lại, hoàn toàn cách ly Đổng Văn Huệ ở ngoài cửa.
Vốn dĩ Du Ân có thể bỏ qua Đổng Văn Huệ, nhưng cô thực sự không thể nhìn nổi khi Đổng Văn Huệ thờ ơ với ông cụ như vậy, cho nên cô mới muốn bênh vực ông cụ.
Khi trước ở nhà họ Phó, ông cụ đã che chở và nói chuyện thay cho cô hết lần này đến lần khác, Du Ân đương nhiên muốn bảo vệ ông cụ.
Tiếng Đổng Văn Huệ bực tức giãm đôi giày cao gót rời đi vang lên từ ngoài cửa, ông cụ trên giường bệnh bất đắc dĩ nói với Du Ân: “Cháu cần gì phải đi tìm bực với cô ta? Ông cũng quen rồi.”
Vừa rồi ông cụ còn sợ Du Ân sẽ chịu thiệt trước mặt Đổng Văn Huệ, định sai quản gia ra ngăn cản thì chợt nghe được những gì Du Ân đáp trả Đổng Văn Huệ.
Thế nên ông cụ giơ tay gọi quản gia lại, chỉ nói vài câu với Du Ân. Ông cụ biết rằng Du Ân đã không còn là cô bé nén đau khổ trong im lặng nữa, không cần ông che chở nữa rồi.
Làm sao ông cụ lại không biết trước kia Du Ân từng nín nhịn vì cái gì chứ, chẳng phải là vì đứa cháu trai không biết quý trọng kia của ông hay sao?
‘Vì không muốn anh xấu hổ trong những mối quan hệ này, cô đành nuốt mọi uất ức vào trong.
“Bà ta thật khinh người quá đáng” Du Ân vừa nói một câu như vậy vừa đặt canh cô đã hầm lên bàn bên cạnh, sau đó mỉm cười nói: “Cháu hầm canh cho ông.”
Quản gia ở bên cạnh cười nói: “Ông cụ còn đang nói không có khẩu vị gì nên không muốn ăn đấy.”
Du Ân tức thì hiểu ý của ông quản gia, ngay lập tức đổ đây một chén canh nhỏ và đưa cho ông cụ.
Ông cụ mỉm cười tiếp nhận nó. Du Ân hầm canh cho ông, ông phải uống.
Chẳng qua, ông cụ uống mấy ngụm canh, không khỏi lại thở dài một hơi nặng nề.
Cháu dâu tốt như vậy, sao thằng cháu trai của ông lại bỏ lỡ cơ chứ! ¡ Thật là tức chết mà.
Nhìn thấy ông cụ thở dài, Du Ân nhanh chóng quan tâm hỏi han: “Sao vậy? Mùi vị không tốt sao ạ?”
Ông cụ lắc đầu: “Đương nhiên không phải, canh mà cháu hầm là hợp khẩu vị của ông nhất, bởi vì nó quá ngon nên ông thở dài cảm khái ấy mà.”
Du Ân có thể hiểu được ý của ông cụ, nhưng cô cố ý tránh né đề tài này: “Dạ nếu uống ngon như vậy thì ông uống nhiều chút, như vậy mới có thể nhanh chóng xuất viện.”
Ông cụ cau mày, khit mũi: “Bây giờ ông không thể xuất viện sao? Ông thực sự không thích mùi của những loại thuốc khử trùng này.”
Quản gia ở bên cạnh nói: “Bác sĩ đã nói ông nên ở đây ít nhất ba ngày.”
Ông cụ nhất thời tức giận đến mức râu ria dựng ngược lên.
Du Ân không nhịn được cười. Người ta hay nói càng lớn tuổi càng giống trẻ con, đúng là như vậy thật.
Ông cụ vừa uống canh vừa hỏi Du Ân: “Thằng nhóc thối đó đâu rồi?”
“Anh ta nói rằng anh ta đang đi công tác ở New Zealand.”