Chương
“Tại sao lại mời đám người này, cậu hiểu rõ mục đích của nhà họ Diệp rồi chứ?” Dịch Thận Chi hỏi Phó Đình Viễn một câu.
Rõ ràng Phó Đình Viễn biết đó là một buổi xem mắt ẩn giấu sau buổi tiệc nhận người thân dành cho Du Ân.
Sau khi Dịch Thận Chỉ nói xong, anh ta đã đăng một bức ảnh lên trên nhóm, là một tấm hình Du Ân bước ra khỏi quán cà phê với một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng.
Giờ thủ đô đang là mùa thu, tiết trời trong xanh, lá vàng rơi khắp mặt đất càng khiến cho khung cảnh thêm lãng mạn.
Hình ảnh Du Ân và chàng trai đứng ở lối vào quán cà phê vui vẻ cười nói thật xứng đôi. Du Ân mặc một chiếc áo len dày rộng và quàng một chiếc khăn quàng cổ ấm áp càng khiến cô trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn.
Người thanh niên đó ăn mặc theo phong cách lịch lãm với áo sơ mi khoác áo ghỉ lê, đeo kính gọng vàng, giống như một quý công tử trong truyện tranh.
Phó Đình Viễn nhìn thấy tấm hình đã lập tức hạ quyết tâm đặt vé đi thủ đô ngay.
Dịch Thận Chi còn nhiệt tình giới thiệu: “Người trong bức ảnh được cho là một tài năng trẻ rất được lòng nhà họ.
Diệp, ba đời làm quan lớn, bản thân anh ta cũng làm việc trong lĩnh vực văn hóa. Cậu nói xem ông Diệp có độc hay không, đã đặc biệt sắp xếp cho một người có tiếng nói chung với Du Ân, cả hai ngồi trong quán cà phê cả buổi sáng và trò chuyện rất hợp nhau.”
Phó Đình Viễn vốn đã có tâm trạng tồi tệ, nhưng sau lời nhận xét của Dịch Thận Chỉ lại càng khiến anh cảm thấy lửa giận bừng bừng hơn.
Ngọn lửa hoảng hốt và bất an giống như ngay giây tiếp theo Du Ân và người thanh niên đó sẽ tu thành chính quả Vậy.
Không thể dẫn lòng được, anh tức giận nói với Dịch Thận Chi: “Tôi thấy cậu đi làm thám tử được rồi đấy.”
Dịch Thận Chỉ biết cặn kế như vậy, chẳng phải có thể làm thám tử rồi à?
Dịch Thận Chỉ bất mãn cãi lại: “Đây là do một người bạn của tôi ở thủ đô đã nói cho tôi biết, tôi tốt bụng chuyển cho cậu xem mà cậu còn mỉa mai tôi à”
“Bạn của tôi nói rằng vào đêm hôm đó, ngay khi Du Ân vừa xuất hiện, rất nhiều người đã tim đập thình thịch, nhưng cuối cùng vẫn để người này giành đi mất” Cuối cùng Dịch Thận Chi nói một cách thẳng thừng với anh: “Tôi nói những chuyện này chính là muốn nói rằng cậu đang trong tình thế nguy hiểm”
“Người này cũng chẳng phải kiểu dễ đối phó, không phải kiểu vừa ra tay là có thể bóp nát được đâu.”
“Tôi lập tức quay về” Phó Đình Viễn đáp lại Dịch Thận Chi, sau đó cầm điện thoại và bắt đầu đặt vé.