Chương
Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn đã mất trí rồi, cô tức giận trừng mắt nhìn anh nói: “Nếu anh có chuyện muốn nói thì nói nhanh đi.”
Nếu anh không chịu đi, vậy thì nói nhanh cho xong rồi đi.
Tình trạng của Du Ân tốt hơn khi ở dưới mái hiên, mưa sẽ không đổ trực tiếp vào người cô, nhưng bởi vì gió quá mạnh, cô vẫn sẽ bị vài hạt mưa thấm ướt.
Phó Đình Viễn bước tới và đứng ở chỗ đầu ngọn gió, cả nước mưa không thể hắt vào người Du Ân, cộng với mưa từ trên đỉnh đầu xuống, bộ dạng lúc này của anh trông khá chật vật.
Đứng trong mưa gió, anh nhìn Du Ân và gắn từng chữ: “Tôi yêu em.”
Du Ân không biết có chuyện gì, có lẽ tình cảnh hiện tại của anh quá thê thảm, khi anh nói ra ba chữ này, lồng ngực của cô cũng kịch liệt run lên.
Cô không biết nên giận anh hay nên thương hại anh, cô quấn chặt quần áo, vội vàng nói: “Tôi biết rồi, bây giờ anh có thể đi được chưa?”
Phó Đình Viễn phớt lờ lời nói của cô, anh bước tới và lại gần cô, anh dán chặt mắt vào người cô, trầm giọng hỏi: “Em có còn yêu tôi không?”
Du Ân đột nhiên sững sờ, cô cũng không có lời nào để nói.
Du Ân không có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi liệu cô có còn yêu Phó Đình Viễn hay không.
Kể từ sau khi ly hôn, cô rất chăm chỉ nỗ lực vì sự nghiệp, cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bởi vì theo cô, cô và Phó Đình Viễn đã ly hôn rồi, cuộc hôn nhân này cũng không thể quay lại được nữa.
Cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày Phó Đình Viễn sẽ nhìn lại và nói với cô rằng anh yêu cô…
Phó Đình Viễn biết rằng cô sẽ im lặng, vì vậy anh lại tuyên bố: “Nếu hôm nay em không cho tôi câu trả lời, tôi sẽ không rời đi.”
Khi bị anh ép như vậy, Du Ân di chuyển cơ thể, lùi lại một bước và bình tĩnh nói: “Tôi không còn yêu anh nữa.”
Du Ân hy vọng rằng sau khi nhận được câu trả lời như vậy, anh có thể nhanh chóng dừng lại và rời đi, trời mưa rất to, nếu tiếp tục đứng dưới mưa, có là mình đồng da sắt thì cũng sẽ bị cảm lạnh.
Ai ngờ sau khi Du Ân đưa ra câu trả lời, Phó Đình Viễn vẫn đứng dưới mưa, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô.
Du Ân rống lên: “Phó Đình Viễn, anh bị bệnh à? Anh đang muốn ép tôi nói tôi yêu anh sao?”
Nào có ai lại như vậy chứ, dùng cách giày vò bản thân để ép cô nói yêu anh.
Còn nữa, cô đã nói với anh không biết bao nhiêu lần về tình yêu của cô dành cho anh, nhưng lúc đó anh không tin, không những không tin mà thỉnh thoảng anh còn chế nhạo cô, nói rằng cô đạo đức giả và tham lam của cải.
Bây giờ anh lại đầm mưa dãi nắng bắt cô phải nói, nào có ai bắt nạt người ta như anh chứ?
Nghĩ đến điều này, vành mắt của Du Ân trở nên đỏ hoe vì bất bình.
“Thích thì đầm mưa đi!” Cô mở cửa bước nhanh vào sân, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt.
Lúc này Diệp Văn cầm ô đi ra, Du Ân nhanh chóng đưa tay lên lau mặt, may mà cô cũng bị mưa làm ướt sũng nên Diệp ‘Văn sẽ không nhìn thấy cô khóc.