Chương
Cô đã sống với Phó Đình Viễn được ba năm. Không ai hiểu rõ về anh hơn cô rằng thể lực của Phó Đình Viễn tốt như: thế nào, ngoài bệnh dạ dày do phải bận rộn làm việc và đi xã giao, thì một năm ba trăm sáu lăm ngày, anh ít khi ngã bệnh lắm.
Cô cũng không hiểu tại sao lần này Phó Đình Viễn lại bị cảm và sốt khi dâm một cơn mưa như vậy.
Làm sao bọn họ biết rằng không có gì lao lực hơn là chết tâm, Phó Đình Viễn đã bị hủy hoại hoàn toàn về tinh thần, và thân thể của anh tự nhiên cũng không thể chống đỡ được.
Từ lúc biết được Du Ân và Hà Vĩ Niên đã dành phần lớn buổi sáng trong quán cà phê để trò chuyện rất vui vẻ, đến lúc nhìn thấy Hà Vĩ Niên nắm tay Du Ân, tim anh như chết đi rồi.
Cuộc sống không có gì để luyến tiếc.
Cũng có thể nói cơn giận đang tấn công trái tim nên dẫn đến phát sốt.
Du Ân cho Phó Đình Viễn uống thuốc, và vừa định đứng dậy khỏi giường, Phó Đình Viễn đã nắm lấy tay cô, lòng bàn tay của người đàn ông nóng đến mức khiến tim Du Ân run lên.
Cô định rút tay lại, nhưng Phó Đình Viễn đã giữ chặt cô và thì thầm: “Đừng đi…”
“Đừng rời xa anh, Du Ân.” Mặc dù anh đang mê mang, nhưng theo bản năng anh vẫn muốn giữ cô lại.
Diệp Văn bước tới và võ mạnh vào tay Phó Đình Viễn, rồi kéo tay Du Ân lại khỏi lòng bàn tay anh.
“Cậu phát sốt thì yên tĩnh cho tôi, đừng tưởng rằng như vậy là có thể lợi dụng Du Ân”
Thư Ninh không có thời gian để ngăn Diệp Văn đánh Phó Đình Viễn, Thư Ninh có chút bất lực, bà chưa bao giờ biết rằng Diệp Văn lại có một mặt như vậy, có vẻ như thái độ của người cha đối với con gái mình thực sự rất khác.
Du Ân nhìn lướt qua mu bàn tay bị Diệp Văn tát đỏ bừng của Phó Đình Viễn, quay người lại nói với Diệp Văn và Thư Ninh: “Đã muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, con sẽ ở lại trông chừng anh ta.”
Diệp Văn không đồng ý: “Không được, các người đi nghỉ ngơi đi, ba sẽ ở lại.”
Diệp Văn sợ rằng nếu Du Ân ở lại một mình, Phó Đình Viễn sẽ bắt nạt Du Ân khi cơn sốt của anh hạ xuống.
Nhưng Du Ân làm sao có thể để một trưởng lão như Diệp Văn ở lại giúp chăm sóc Phó Đình Viễn chứ, cô nhất định yêu cầu Diệp Văn và Thư Ninh đi nghỉ ngơi, Thư Ninh liền đưa Diệp Văn rời đi.
“Dù thế nào đi nữa, hai người chúng nó cũng cần một khoảng không gian riêng mà” Thư Ninh trấn an Diệp Văn như thế này: “Khi cơn sốt của Phó Đình Viễn hạ xuống, hãy để cả hai cùng nói chuyện trước, sau đó chúng ta sẽ đặt câu hỏi.”
Diệp Văn chỉ có thể nghe lời Thư Ninh nói, hai người về phòng nghỉ ngơi trước.
Du Ân ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn trong góc phòng và trò chuyện với Tô Ngưng trong khi quan sát tình trạng của Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn uống thuốc hạ sốt, nếu một lúc sau mới hạ sốt thì không có vấn đề gì nghiêm trọng, bác sĩ nói nếu không hạ sốt sẽ rất phiền phức, có thể phát triển thành viêm phổi và phải đưa đến bệnh viện.
Sau khi Tô Ngưng biết Phó Đình Viễn bị sốt cao, cô ấy không nhịn được mà tấm tắc: “Tớ phải khâm phục rằng lần này ngay cả ông Trời cũng đang giúp đỡ anh ta đấy. Đây hoàn toàn là nhịp điệu từ từ tiến bước mà.”
Du Ân đau đầu muốn chết: “Bọn tớ không thể thấy chết mà không cứu, cậu nói xem, rốt cuộc anh ta muốn thế nào?”
Tô Ngưng nói: “Anh ta muốn bắt đầu lại với cậu, hay là hai người bắt đầu sống chung lại đi.”
“Nói mới nhớ, hai người chưa từng yêu đương bình thường, vừa bắt đầu đã lên giường, sau đó là cưới, mấy trình tự yêu đương bình thường đều bị đảo ngược.”