Chương
Vốn dĩ hôm qua Hà Vĩ Niên rủ Du Ân đi xem triển lãm cùng nhau, hôm nay Du Ân nói rằng tạm thời cô sẽ về Giang Thành, Hà Vĩ Niên nhất quyết muốn đưa cô ra sân bay nên Du Ân phải đồng ý.
Trên đường ra sân bay, Du Ân nghĩ ngợi lung tung và thẳng thắn nói với Hà Vĩ Niên: “Anh Hà, thật ra thì hiện tại tôi chưa có kế hoạch nói về chuyện kết hôn. Cảm ơn anh đã quan tâm tôi mấy ngày nay.”
Hà Vĩ Niên mỉm cười và nói một cách ấm áp: “Tôi biết.”
Du Ân sửng sốt: “Anh biết ư?”
Hà Vĩ Niên chỉ ra: “Em không thích tôi, ánh mắt cũng không lừa được người, tôi cũng biết em đi theo tôi là chỉ để khiến chú Diệp yên lòng thôi.”
Du Ân không ngờ Hà Vĩ Niên có thể nhìn thất vậy, cô nhanh chóng nói lời xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Hà Vĩ Niên tỏ vẻ bình tĩnh: “Không có gì phải xin lỗi cả, mấy chuyện tình cảm này vốn không thể cưỡng cầu mà”
Du Ân cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy thái độ của Hà Vĩ Niên rất vô tư.
Cô chân thành nói: “Anh đã nhìn thấu ý nghĩ của tôi, vậy về sau chúng ta cũng đừng liên hệ nữa, đừng lãng phí thời gian của anh.”
Hà Vĩ Niên bất lực nói: “Tôi chỉ nói em không thích tôi, nhưng tôi chưa nói cảm nhận của tôi vê em mà. Tôi thích em, vì vậy tôi hy vọng có thể thân thiết với em, mong em tiếp tục tôi nhiều cơ hội hơn.”
Du Ân ngạc nhiên không nói nên lời.
Cô và Hà Vĩ Niên chỉ mới gặp nhau, vậy mà anh ta đã nói thích cô, điều này khiến cô rất ngạc nhiên.
Chung Văn Thành và Chu Dật cũng từng tỏ tình với cô trước đây, nhưng cô đã biết họ được một thời gian, đặc biệt là Chung Văn Thành đã tiếp xúc với cô vài năm.
Nhưng Hà Vĩ Niên, anh ta…
Hà Vĩ Niên dường như nhìn thấy sự ngạc nhiên của cô nên nói thêm: “Chẳng phải em cũng đã từng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Du Ân ho nhẹ một tiếng.
Hà Vĩ Niên thậm chí còn biết về vấn đề này, có vẻ như Diệp Văn đã nói với anh ta rất nhiều về cô.
Đúng vậy, Hà Vĩ Niên nói đúng.
Cô cũng yêu Phó Đình Viễn ngay từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu từ ngoại hình của anh, về sau càng hiểu biết anh, cô lại càng say mê hơn.