Chương
Phó Đình Viễn một tay xách hai chiếc vali của anh và Du Ân, dễ dàng nhét chúng vào cốp xe của Chung Văn Thành.
Sau đó, anh nói với Chung Văn Thành: “Tôi nghe Du Ân nói rằng trên phim trường xảy ra chút sự cố. Tôi sẽ cùng qua đó xem một tí.”
Chung Văn Thành vốn dĩ muốn nói không cần anh đích thân đến đó, nhưng thấy Du Ân ở một bên cau mày không nói nên lời, anh ấy không nói thêm gì nữa, Du Ân chắc chắn đã từ chối Phó Đình Viễn đi cùng cô, rõ ràng là không có hiệu quả.
Chung Văn Thành cũng đoán được ý đồ của Phó Đình Viễn, chẳng qua là muốn đi theo Du Ân mà thôi. Nói cách khác, anh chỉ không muốn Du Ân ở riêng với anh ấy thôi.
Vì vậy anh ấy cũng không nói gì, chỉ là mở cửa xe cười nói: “Vậy cùng nhau đi đi.”
Phó Đình Viễn và Du Ân lên xe, Chung Văn Thành chở hai người đến thẳng trường quay, Phó Đình Viễn gọi cho tài xế của anh và yêu cầu anh ta cũng đến trường quay, sau đó anh còn có thể cùng Du Ân về nhà.
Xe lăn bánh không bao lâu thì Du Ân và Chung Văn Thành bắt đầu thảo luận những vấn đề trong kịch bản, Phó Đình Viễn lười biếng tựa người vào ghế sau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Du Ân đang trò chuyện với Chung Văn Thành một cách khí thế.
Bởi vì liên quan đến một số sửa đổi, khi Du Ân nghĩ ra một ý tưởng mới hoặc một câu thoại thú vị hơn, một nụ cười sẽ dễ dàng nở trên khuôn mặt của cô, tươi tắn giống như một bông hoa vậy.
Phó Đình Viễn lại rất khó chịu, rồi lại nghĩ đến hình ảnh cô ngồi với Hà Vĩ Niên trong một quán cà phê cả buổi sáng, hóa ra cô không ít nói, chỉ là cô chỉ ít nói trước mặt anh thôi, bởi vì anh hoàn toàn không có tiếng nói chung với cô.
Anh không thích văn học chính kịch, và anh tham gia vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình chỉ vì anh thích những lợi ích to lớn của ngành này. Hơn nữa, anh thường chỉ chịu trách nhiệm đầu tư, còn việc lên kế hoạch nội dung cụ thể cho từng bộ phim truyền hình đều do cấp dưới của anh thực hiện.
Vì vậy, làm sao anh và Du Ân có thể có một ngôn ngữ chung chứ. Chuyên ngành của anh là kinh tế và tài chính, còn của cô là văn học.
Bây giờ nhìn lại, anh đã nói về những gì khi ở bên cô vậy?
Hình như họ không trò chuyện nhiều, khi ở bên nhau, họ còn làm nhiều hơn là nói. Nghĩ đến những hình ảnh đó, Phó Đình Viễn không khỏi nóng nảy nâng tay kéo cà vạt, năm cô ly hôn rồi đi nước ngoài, cô không ở trước mắt anh, anh cũng không cảm thấy mình thiếu thốn như vậy.
Kể từ khi cô về nước và hai người gặp nhau, anh lại cứ hở một tí là sẽ luôn nghĩ về loại chuyện đó.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và nghiến răng nghiến lợi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng tức chết mà thôi.
Sau khi đến phim trường, Chung Văn Thành đã gọi một vài nhà sáng tạo chính đến phòng họp để họp.
‘Tô Ngưng nắm lấy cánh tay của cô và thì thâm: “Bây giờ cậu đi đâu là anh ta đi theo đó à?”
Nói đến đây, Du Ân lại đau đầu: “Cậu nói xem tớ nên làm gì đây?”
Du Ân thực sự bất lực.
Cô sống cạnh Phó Đình Viễn, bây giờ công việc cũng có liên quan đến anh, cô có trốn tận chân trời góc bể cũng không trốn được anh.
Nơi ở có thể thay đổi, nhưng công việc đã ký kết nên không thể thay đổi trong một chốc được.
“Ôi, làm gì chứ, cứ thuận theo tự nhiên thôi” Tô Ngưng thoải mái an ủi cô.