Chương
Nếu bất cứ ai ngăn cản đại sự của anh, anh có thể nghiền nát bên kia cho đến chết chỉ trong vài phút.
‘Thẩm Thanh Sơn khinh thường tâm ý của anh đối với Vu Ân, chính là đã đụng vào vảy ngược của anh, anh không sợ cạch mặt với Thẩm Thanh Sơn, nếu sợ thì anh đã không khăng khăng hủy bỏ hôn ước với Thẩm Dao rồi.
Anh luôn tự hỏi tại sao mối quan hệ giữa ba mẹ anh và vợ chồng Thẩm Thanh Sơn lại tốt như vậy, nếu như nói là do người ba Phó Giang của anh bất tài phải dựa vào Thẩm Thanh Sơn, vậy thì mấy năm nay anh đã cầm quyền cơ nghiệp nhà họ Phó cũng đã đủ mạnh rồi, ba mẹ anh thật sự không cần phải nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Sơn mà sống nữa mới đúng chứ?
Nhưng hóa ra là do Thẩm Thanh Sơn nắm trong tay nhược điểm của hai người bọn họ.
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn ngước mắt lên nhìn Thẩm Thanh Sơn ở đối diện.
Hấy Thẩm Thanh Sơn ung dung đắc ý rót cho mình một ly rượu và uống một cách nhàn nhã, như thể chuyện thu phục Phó Đình Viễn đã được định sẵn rồi vậy.
Trong lòng Phó Đình Viễn cười nhạo, sau đó thản nhiên hỏi Thẩm Thanh Sơn: “Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Thẩm Thanh Sơn nhướng mày: “Chuyện gì?”
“Tôi và Thẩm Dao đến với nhau, có phải là do các người động tay động chân không?” Trước đó Phó Đình Viễn muốn điều tra chuyện này, bây giờ có cơ hội như vậy, anh sẽ dứt khoát hỏi Thẩm Thanh Sơn luôn.
Nếu Thẩm Thanh Sơn không nói lý do tại sao, anh sẽ cử người đi điều tra.
‘Thẩm Thanh Sơn không ngờ Phó Đình Viễn lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng mọi chuyện đã đến lúc này, ông ta đã rút hết quân bài ra, nên không có chuyện gì mà ông ta không thể nói với Phó Đình Viễn nữa.
ng ta thờ ơ gật đầu nói: “Đương nhiên là chúng tôi sắp xếp, cũng xin ý kiến ba mẹ cậu trước rồi.”
“Họ không có bất kỳ ý kiến nào về việc ghép cậu với Dao Dao cả.”
Thẩm Thanh Sơn vừa nói xong, liền thấy Phó Đình Viễn ngồi ở phía đối diện đột nhiên đứng lên, phẫn nộ hất cả bàn đồ ăn xuống đất, hoàn toàn mặc kệ Thẩm Thanh Sơn có phải là một nhân vật có máu mặt ở Giang Thành hay không.
‘Thẩm Thanh Sơn bị hành vi của Phó Đình Viễn làm cho hoảng sợ và sửng sốt, ông ta hơi đẩy ghế ra sau, rồi khập khiễng đứng dậy, vết bỏng trên chân vừa mới bình phục một chút nên không thể để bị thương tiếp nữa.
Sau khi Thẩm Thanh Sơn định thần lại, ông ta rất tức giận, giơ ngón tay chỉ vào Phó Đình Viễn: “Phó Đình Viễn, cậu không có giáo dưỡng à?”
Tốt xấu gì ông ta cũng là bậc trưởng bối, thế mà Phó Đình Viễn thực sự đã lật bàn trước mặt ông ta, đúng là đại nghịch bất đạo!
Giáo dưỡng ue?” Phó Đình Viễn nhếch mép với vẻ mặt băng giá, dường như anh cảm thấy lật bàn vẫn chưa hả giận, lại đá một cước vào cái ghế bên cạnh, một chân ghế gỗ gãy ngay tại chỗ.
Đường vân xanh trên trán Thẩm Thanh Sơn nhất thời lộ ra, hiện tại ông ta có chút lo lắng, lo Phó Đình Viễn đang điên cuồng mất kiểm soát sẽ ra tay với mình.
Phó Đình Viễn đã chịu đựng những cảm xúc tiêu cực cả một đêm, anh đã hoàn toàn bùng phát sau khi nghe Thẩm ‘Thanh Sơn thừa nhận rằng ông ta và ba mẹ mình đã sắp đặt Thẩm Dao ở bên mình.
Đây là ba mẹ của anh, để bảo vệ danh tiếng của chính mình, họ đã không ngần ngại hy sinh chuyện chung thân đại sự của con trai mình, và tiếp tục lấy lòng Thẩm Thanh Sơn theo cách này.
Vậy mà bây giờ Thẩm Thanh Sơn nói về chuyện giáo dưỡng với anh ư?
Cho dù có ba mẹ ở trước mặt, hôm nay anh vẫn sẽ lật bàn như thế.
Họ đối xử tàn nhãn vô tình với anh, tại sao anh phải tôn trọng họ.
Cũng may, ngay từ đầu Thẩm Dao đã từ chối kết hôn, nếu không anh sẽ thật sự cưới Thẩm Dao, không biết hiện tại mình đã có cuộc sống khổ cực như thế nào.