Chương
Phó Đình Viễn phớt lờ hành động cười trên nỗi đau của người khác của bọn họ, mà chỉ dặn dò trong nhóm: “Sau này gặp mặt các cậu đừng lấy chuyện này ra trêu chọc cô ấy.”
Giang Kính Hàn chọc ghẹo: “Chúng tôi biết rồi, ngộ nhỡ chúng tôi chọc người ta giận, rồi không cần cậu nữa thì phải làm sao.”
Cả ba lại cười một tràng nữa, Phó Đình Viễn thật sự không muốn để ý đến bọn họ nữa.
Cũng may, Hứa Hàng đã chuyển đề tài sang chuyện của bố mẹ anh: “Cậu định xử lý chuyện của bố mẹ cậu như thế nào?”
“Chúng ta không cần phải xử lý.” Phó Đình Viễn nói ra câu này có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng anh thật sự không muốn xử lý.
Nếu ban đầu bọn họ đã làm những chuyện này thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị lộ.
Thẩm Thanh Sơn không phải là ngọn đèn cạn dầu, cho dù anh nghe theo sự sắp xếp của bọn họ ở bên Thẩm Dao, nhưng nếu sau này quan hệ giữa anh và Thẩm Dao có bất kỳ vấn đề gì, hoặc có chỗ nào đó mâu thuẫn với lợi ích của Thẩm Thanh Sơn, thì ông ta vẫn sẽ lấy chuyện này ra để uy hiếp.
Do đó không bằng lần này để Thẩm Thanh Sơn phơi bày ra ngoài.
Để tất cả đều phải đối mặt, bao gồm bố mẹ anh, anh và Phó thị.
Giang Kính Hàn nói: “Tôi đọc bình luận trên mạng rồi. Bọn họ nói hơi quá đáng, không được dễ nghe cho lắm, cậu có thể kiện bọn họ.”
Phó Đình Viễn trả lời: “Lát nữa tôi sẽ đưa ra lời xin lỗi về những chuyện mà bố mẹ tôi đã làm, ngoài ra tôi sẽ không đưa ra bất kỳ phản hồi nào nữa. Nếu bọn họ vẫn còn ầm ĩ thì tôi sẽ giao cho cậu.”
“Ừm.” Giang Kính Hàn đáp lại rồi nói tiếp: “Tôi đọc bình luận hình như năm đó bọn họ đã đạt thỏa thuận với người nhà cô gái kia rồi. Sau khi cô gái kia chết, bọn họ đã xin lỗi và bồi thường cho người nhà cô gái kia một khoản tiền lớn. Nếu đã như thế thì lẽ ra chuyện này đã giải quyết một cách riêng tư, người nhà của cô gái kia cũng không truy cứu nữa, chẳng qua là do Thẩm Thanh Sơn giở trò quỷ mà thôi.”
Dịch Thận Chi cảm thán: “Thẩm Thanh Sơn làm to mọi chuyện quá rồi. Mấy chuyện này vốn chỉ là mấy người trẻ tranh giành với nhau mà thôi. Ông ta giúp Thẩm Dao mở công ty thì thôi đi, bây giờ còn dùng sức mạnh của mình để chen vào. Thật sự quá ngu ngốc!”
Phó Đình Viễn hờ hững nói: “Đại khái là vì mấy năm nay ông ta đã quen làm mưa làm gió ở Giang Thành rồi, cho rằng mọi người đều phải nghe lời ông ta.”
Dịch Thận Chi nói: “Nhắc mới nhớ, em gái Du của chúng ta thật sự rất may mắn. Thẩm Thanh Sơn đang định đối phó với cô ấy thì cô ấy lại nhận được cha ruột của mình, hơn nữa còn là cấp bậc đại boss, đè bẹp Thẩm Thanh Sơn. Thảo nào Thẩm Thanh Sơn lại nổi điên.”
Chủ yếu là vì mấy năm trước Du Ân quá yếu, mặc kệ là gia thế, năng lực bản thân hay thái độ mà Phó Đình Viễn đối xử với cô, đều ở trong trạng thái mặc cho người khác xâu xé, nên Thẩm Dao đã chèn ép cô ở khắp mọi nơi.
Phó Đình Viễn vừa nhìn thấy xưng hô mà Dịch Thận Chi gọi Du Ân, đã nhất thời không vui hỏi ngược lại: “Em gái Du?”
Dịch Thận Chi nhanh chóng trả lời: “Tôi cũng không biết tại sao, dạo gần đây ngày càng cảm thấy yêu thích Du Ân, muốn yêu thương cô ấy như em gái của mình.”
Dịch Thận Chi gọi em gái thật sự không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào, nhưng lọt vào tai Phó Đình Viễn lại biến thành hàm ý khác, anh chỉ lạnh lùng đáp lại Dịch Thận Chi hai chữ: “Ha ha.”