Chương
Anh cũng không vĩ đại như vậy, vì bảo vệ danh tiếng của bố mẹ mà đánh đổi hạnh phúc cả đời mình, hơn nữa Phó Giang và Đổng Văn Huệ cũng không đáng để anh phải làm thế.
Phó Đình Viễn cúp điện thoại của Phó Thiến Thiến, lái xe về nhà một chuyến.
Đổng Văn Huệ tiều tụy tựa vào thành giường, đôi mắt đã khóc đến mức sưng húp.
Phó Thiến Thiến tức giận ngồi bên giường phàn nàn với Đổng Văn Huệ: “Anh con điên thật rồi. Không ngờ lại vì Du Ân đó mà mặc kệ chuyện của bố mẹ.”
Phó Thiến Thiến vừa dứt lời, Đổng Văn Huệ lại chảy nước mắt.
Bà ta thật sự không ngờ Thẩm Thanh Sơn lại dùng chuyện này để uy hiếp con trai mình, hơn nữa anh còn u mê không tỉnh đứng về phía Du Ân và Diệp Văn, đây chính là cốt nhục mà bà ta đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, sao bà ta có thể không đau lòng cơ chứ?
Phó Đình Viễn vừa bước vào phòng ngủ của Đổng Văn Huệ, đã nhìn thấy hình ảnh bà ta rửa mặt bằng nước mắt.
Phó Thiến Thiến đứng dậy muốn lên án Phó Đình Viễn, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ánh mắt thâm trầm của Phó Đình Viễn quét qua, rồi lớn tiếng quát bằng giọng điệu không vui: “Em cút về phòng của mình đi.”
Phó Thiến Thiến nghe Phó Đình Viễn nói thế thì nổi giận, giậm chân lên án với Đổng Văn Huệ: “Mẹ, mẹ nhìn anh xem!”
Đổng Văn Huệ vốn đang buồn bã khó chịu, thấy Phó Đình Viễn bảo Phó Thiến Thiến cút thì nhất thời nổi trận lôi đình, ngồi dậy khỏi giường, mắng Phó Đình Viễn: “Trong mắt con có còn em gái và người mẹ này không hả?”
Đối mặt với sự điên cuồng của Đổng Văn Huệ, Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, coi như anh đã nhìn thấu rồi, anh chưa bao giờ nói chuyện một cách đàng hoàng với người mẹ này.
Anh lùi về sau một bước, bày ra dáng vẻ chuẩn bị rời đi, lạnh lùng nói với Đổng Văn Huệ: “Nếu con đoán không lầm, có lẽ trước khi con tới đây, Thiến Thiến đã oán trách rất nhiều điều xấu về con và Du Ân đúng không?”
Hành vi của Phó Thiến Thiến, nói dễ nghe là oán trách, còn nói khó nghe là gây xích mích.
Nếu Phó Thiến Thiến tiếp tục ở lại đây, chỉ có thêm mắm thêm muối đổ thêm dầu vào lửa, chứ chẳng có tác dụng gì.
Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến đều im lặng, bởi vì Phó Đình Viễn đã đoán đúng.
Phó Đình Viễn thấy vẻ mặt của hai người thì biết mình đã đoán đúng, nên nói thẳng: “Đó là lý do tại sao con bảo nó cút về phòng. Nếu mẹ muốn nghe lời chia rẽ của nó thì mẹ cứ tiếp tục giữ nó ở lại đây, con sẽ đi.”
Phó Thiến Thiến tức đến mức giậm chân, Đổng Văn Huệ do dự một hồi lâu, cuối cùng nói với Phó Thiến Thiến rằng: “Con về phòng trước đi.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Phó Thiến Thiến nghiến răng khóc lóc rời đi.
Đổng Văn Huệ nhìn Phó Đình Viễn, bắt đầu chảy nước mắt nước mũi kể khổ: “Lúc đó mẹ hùng hổ dọa người, chẳng phải là vì muốn ba con hồi tâm chuyển ý hoàn toàn cắt đứt với người phụ nữ kia sao? Mẹ vẫn luôn gắng gượng không ly hôn, là vì muốn cho con và Thiến Thiến có một gia đình hoàn chỉnh.”
“Không ngờ bây giờ con lớn rồi, cánh cứng rồi, lại đối xử vô tình với mẹ như vậy.” Đổng Văn Huệ nói xong thì khóc rống lên.
Phó Đình Viễn mím môi nhìn chằm chằm Đổng Văn Huệ đang khóc lóc, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Nếu con nhớ không lầm thì con đã khuyên mẹ ly hôn với ông ấy từ rất lâu rồi, mẹ không cần phải nói những lời như thể mọi chuyện đều là vì chúng con. Trong lòng mẹ biết rõ nhất tại sao mẹ lại không chịu ly hôn.”