Chương
Đổng Văn Huệ lắc đầu: “Mẹ không đi, sau khi mẹ đi rồi sẽ không có ai chăm sóc cho con bé.”
“Nếu vậy thì con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ.” Phó Đình Viễn không muốn nói gì nữa.
Nếu Đổng Văn Huệ đã lựa chọn không rời đi thì anh cũng không ép buộc, tránh để đến lúc Phó Thiến Thiến xảy ra chuyện gì dưới mi mắt anh, Đổng Văn Huệ lại oán trách, nói anh không chăm sóc tốt cho Phó Thiến Thiến.
Phó Đình Viễn căn dặn: “Khoảng thời gian này mẹ và nó đừng đi ra ngoài, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho con.”
“Nếu sự việc đã được phơi bày thì mẹ nên bình tĩnh đối mặt với nó. Mẹ cũng nên nhìn cho rõ con người Thẩm Thanh Sơn, tốt nhất là vạch rõ giới hạn với cả nhà bọn họ.” Phó Đình Viễn nói đến đây thì nhấn mạnh: “Nhất là Thiến Thiến, bảo nó đừng liên lạc với Thẩm Dao nữa, để khỏi bị Thẩm Dao dắt mũi.”
“Chẳng phải lần trước là kết quả do Thẩm Dao xúi giục nó hay sao?”
“Được.” Qua chuyện này, Đổng Văn Huệ thật sự đã nhìn rõ cả nhà Thẩm Thanh Sơn, nếu bây giờ mọi chuyện đã được phơi bày thì bà cũng không cần phải đi lấy lòng Thẩm Thanh Sơn và Lâm Như nữa.
Bà ta luôn dè dặt lấy lòng người khác nhiều năm như vậy, cũng mệt rồi.
Nhưng bà ta chợt nhớ ra chuyện gì đó nên nói: “Về Thiến Thiến… Mẹ không dám chắc là mình có thể thuyết phục con bé.”
Mấy ngày nay, Phó Thiến Thiến luôn ở trong nhà, suốt ngày gọi cho Thẩm Dao, ngay cả bà ta cũng nhìn ra Thẩm Dao hoàn toàn không muốn bận tâm đến cô ta. Đổng Văn Huệ cũng nói với Phó Thiến Thiến mấy lần rồi, nhưng Phó Thiến Thiến lại chẳng hề cảm thấy Thẩm Dao đang cố ý phớt lờ mình, mà chỉ cho rằng Thẩm Dao mở công ty quá bận rộn, nên mới không có thời gian nói chuyện với cô ta.
Phó Đình Viễn cũng thật sự không còn gì để nói với cô em gái ngu ngốc này, Đổng Văn Huệ thừa cơ nói: “Vì vậy, con có thể quay về đây sống mấy ngày được không? Vừa giúp mẹ khuyên nhủ Thiến Thiến, vừa ở bên cạnh mẹ và em gái con.”
Phó Đình Viễn từ chối thẳng thừng: “Không được.”
Đầu tiên, đáy lòng anh bài xích việc sống chung với Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, vì tam quan và tính cách hoàn toàn khác nhau, nếu sống chung chỉ khiến anh nổi giận mà thôi, nhất là Phó Thiến Thiến, tám mươi phần trăm là chọc anh tức đến chết.
Thứ hai, quan hệ giữa anh và Du Ân vừa mới tiến thêm một bước, nên anh không thể gạt Du Ân sang một bên được.
Hơn nữa, anh không cho rằng Đổng Văn Huệ cần phải có người ở bên cạnh, một mình Phó Thiến Thiến ở bên cạnh bà ấy là đủ rồi.
Đổng Văn Huệ đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng qua là muốn kéo anh ra khỏi Du Ân, anh chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư này, cho dù bà ấy không còn nghĩ đến việc để anh ở bên cạnh Thẩm Dao, nhưng cũng không chấp nhận Du Ân.
Bây giờ bà ấy không thích Du Ân, không liên quan gì đến bối cảnh gia thế của Du Ân, mà chỉ vì mặt mũi của bà ấy.
Bà ấy đã quen cao cao tại thượng trước mặt Du Ân rồi, nên không thể nào chấp nhận sau này mình sẽ ngang hàng với Du Ân, thậm chí còn phải nhìn sắc mặt của Du Ân để làm việc.
Phó Đình Viễn từ chối thẳng thắn như vậy, khiến Đổng Văn Huệ nhất thời không còn gì để nói.
Bà ta cũng biết đứa con trai này không thân với mình, thậm chí người làm mẹ như bà ta còn không thân bằng ông nội.
“Con về trước.” Phó Đình Viễn căn dặn xong những gì mình nên căn dặn, liền xoay người rời đi.