Chương
Tống Tử Du cũng rống lên: “Bớt nhắc đến ông già mày đi, mày tính kế tao, tao sẽ giết chết mày trước!”
Tống Tử Du vừa nói vừa lao tới bóp cổ Thẩm Dao.
Nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Tống Tử Dụ, Thẩm Dao kinh hãi giãy dụa, Tống Tử Du vẫn không thả lỏng, vừa lúc cô ta nghĩ hôm nay mình sẽ chết trong tay Tống Tử Dụ, thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
“Sếp Tống, anh có ở đó không?” Là tiếng trợ lý của Tổng Tử Dụ ở ngoài cửa.
Anh ta buông Thẩm Dao ra, tát cô ta một cái để hả giận, sau đó đứng dậy đáp lại trợ lý: “Có chuyện gì vậy?”
Trợ lý của anh ta ở bên ngoài lo lắng nói: “Không ổn rồi, sếp Tống, Phó thị vừa ác ý cắt đứt một dự án lớn của chúng ta!”
“Cái gì?” Tống Tử Dụ không cần nghĩ cũng biết Phó Đình Viễn đang bắt đầu trả thù mình.
Anh ta quay đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Dao, nửa khuôn mặt của mày chờ đó cho tao!”
Nói xong, anh ta mặc quần áo vào rồi vội vàng chạy đi ngay.
Thẩm Dao ôm khuôn mặt nóng rực, nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không sợ Tống Tử Dụ, có ba che chở cho cô ta, Tống Tử Dụ không dám làm gì cô a, nhưng cô ta hận bọn họ.
Cô ta hận Phó Đình Viễn, Du Ân, Tống Tử Dụ, tất cả mọi người, họ đã đẩy cô ta vào hoàn cảnh như bây giờ, nhất là khi cô ta nghĩ đến chuyện mình bị Tống Tử Dụ làm ô uế, sống không bằng chết.
Cảm xúc của Thẩm Dao đang trên đà suy sụp, cô ta khó khăn chỉnh đốn lại bản thân, cô ta chạm vào điện thoại trong phòng và cầu xin mẹ giúp đỡ, nhưng sau khi điện thoại kết nối, cô ta nghe thấy tiếng mẹ mình khóc trên điện thoại trước khi cô ta có thể lên tiếng.
“Dao Dao, bây giờ con đang ở đâu? Mẹ đã gọi cho con nhiều lần nhưng đều không được, ba con xảy ra chuyện rồi!” Lâm Như khóc không thành tiếng.
Thẩm Dao sửng sốt, vội hỏi: “Ba con bị sao vậy?”
Lâm Như khóc nói: “Con không xem tin tức sao? Người chống lưng cho ba con ở thủ đô đã bị bắt, vừa rồi ba con bị Phòng điều tra kinh tế của cục cảnh sát bắt đi rồi!”
“Cái gì?” Thẩm Dao ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Người chống lưng cho ba cô ta ở thủ đô… bị bắt để điều tra sao?
Có nghĩa là cây đại thụ chống lưng cho ba cô ta bị nhổ lên, có nghĩa là ba cô ta không còn chỗ dựa, cũng có nghĩa là từ nay c ta sẽ không còn gì…
Làm sao chuyện này có thể xảy ra chứ?
Làm sao có thể!
Làm sao vị kia ở thủ đô lại có thể bị nhổ ra dễ dàng như vậy chứ?
Thấy cô ta không lên tiếng, Lâm Như lại mắng cô ta dữ dội qua điện thoại: “Tao đã sớm khuyên hai cha con mày đừng tính toán với Phó Đình Viễn nữa, đừng cãi nhau với Du Ân đó nữa, bây giờ thì tốt rồi, đấu đi đầu lại thì các người vẫn thua thôi!”
“Người ở thủ đô hẳn là do nhà họ Diệp động tay. Bên ba con thì do Phó Đình Viễn ra tay, tất cả đều do họa mày gây ra đấy!” Cảm xúc của Lâm Như cũng hoàn toàn sụp đổ: “Mày đã hủy hoại cả nhà chúng ta, mày hài lòng chưa? Sau này chúng ta có thể sẽ phải ăn ngủ ngoài đầu đường đấy, mày vừa lòng chưa?”
Lâm Như là gối đầu giường của Thẩm Thanh Sơn. Mấy năm nay Thẩm Thanh Sơn đã tham gia vào công việc tài chính, có thể sạch sẽ được sao?
Lúc trước không có gì xảy ra, là do bên trên vẫn có người che chở, không ai điều tra ông ta mà thôi.