Chương
“Còn có mấy cái nhà lầu xe hơi tôi tặng cho bà, nhưng các người đã đối xử với tôi như thế nào?”
“Các người tưởng rằng tôi không dám xúc phạm các người, cho nên liều mạng hút máu của tôi. Bây giờ lại nói tình chị em với tôi sao? Bà có mặt mũi để nói sao?”
“Nếu không sống được nữa thì đi chết đi!” Đồng Văn Tuệ chưa bao giờ là người rộng lượng, nghĩ đến việc bao năm qua mình đã nén giận trước Thẩm Thanh Sơn và Lâm Như, lời nói của bà ta trở nên hằn học ác độc hơn.
Khi Lâm Như nghe thấy Đồng Văn Tuệ không chút khách khí bảo họ đi chết đi, bà ta lập tức run lên vì tức giận, hét lên trên điện thoại: “Đổng Văn Tuệ!”
Đồng Văn Tuệ cúp điện thoại mà không nói lời nào.
Thẩm Thanh Sơn ngã ngựa, Lâm Như lại ăn nói khép nép trước mặt bà ta, bây giờ bà ta lại vừa mắng Lâm Như, khỏi phải nói bà ta hả giận như thế nào.
Trong nhiều năm qua, bà ta đã bị Lâm Như và Thẩm Thanh Sơn chèn ép, bà ta dè dặt nhìn sắc mặt của bọn họ mà sống, vì sợ rằng họ sẽ vạch trần vụ bê bối của bà ta và Phó Giang.
Bây giờ bà ta có thể nhướng mày ngẩng cao đầu, làm sao có thể giúp Lâm Như được chứ, bà ta hận không thể chờ người nhà của Thẩm Thanh Sơn chết không được tử tế.
Lâm Như bị Đồng Văn Tuệ chọc giận đến mức ném điện thoại sang một bên, che mặt và bật khóc.
Thẩm Dao cũng đã nghe thấy toàn bộ quá trình cuộc gọi giữa Lâm Như và Đổng Văn Tuệ, sắc mặt của cô ta tái mét.
Bọn họ nên làm gì bây giờ?
Không có ba, cô ta và mẹ gần như không có năng lực kiếm sống.
Trước đây cô ta đã từng tham gia làng giải trí, nhưng theo danh tiếng hiện tại, làng giải trí hoàn toàn không thể dung chứa cô ta, nếu cô ta đóng phim thì sẽ không có ai thuê cô ta đóng cả.
Còn có công ty của cô ta, trước đây cô ta đã tuyển rất nhiều người, thậm chí còn bỏ nhiều tiền để đào người từ các công ty khác, bây giờ không có sự hỗ trợ tài chính từ ba cô ta, cô ta phải đóng cửa khi mới thành lập sao?
Đúng lúc hai mẹ con đang khóc lóc tuyệt vọng thì một nhóm người khác bước vào từ bên ngoài, một người rút giấy chứng nhận của anh ta ra và nói: “Chúng tôi là điều tra viên của Cục Điều tra Kinh tế, chúng tôi đến đây để thẩm định tài sản của Thẩm Thanh Sơn.”
Gọi là thẩm định, nhưng thực ra chính là tịch thu rất nhiều thứ có giá trị trong nhà họ Thẩm, đặc biệt là một số bức thư pháp cổ và tranh vẽ của Thẩm Thanh Sơn Lâm Như và Thẩm Dao nhìn thấy cả ngôi nhà toàn là một mới hỗn độn, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất.
Theo ý tứ trong lời nói của mấy người đó, căn biệt thự họ đang ở hiện tại không thể giữ được nữa, cuối cùng tất cả tài sản của Thẩm Thanh Sơn đều bị lấy đi.
Khi Thẩm Dao nghĩ đến cảnh cô ta và Lâm Như chuẩn bị ngủ ngoài đường, toàn thân cô ta suy sụp.
Cho đến giờ phút này, cô ta mới thực sự cảm thấy sợ hãi, cô ta mới thực sự nhận ra lần này mình đã gây ra tai họa lớn.
Tay ta cô run lên không ngừng, bò tới lấy điện thoại từ trong túi xách ra, sắc
mặt tái nhợt gọi điện thoại cho Du Ấn.
Ngay khi Du Ân và Phó Đình Viễn đi dạo về, số của Thẩm Dao hiển thị trên điện thoại.