Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

chương 609

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Thẩm Dao cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến hành vi đồi bại của Tổng Tử Dụ trên giường, khi nhớ tới việc anh ta đánh cô ta không chút khách khí, cô ta càng thêm nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng trong tình huống hiện tại, cô ta không thể từ chối trả lời cuộc gọi của Tống Tử Dụ, vì vậy cô ta chỉ có thể bất chấp nhấc máy.

Giọng điệu của Tổng Tử Dụ không tàn nhẫn như khi anh ta rời đi lúc trước, mà trở lại dáng vẻ bỉ nổi như xưa: “Thẩm đại mỹ nhân, ở nhà có chuyện gì vậy?”

Thẩm Dao đè nén sự chán ghét trong lòng, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tống Tử Dụ cười nói: “Đương nhiên, tôi nghe nói ba cô đã xảy ra chuyện, tôi vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân thôi.”

Thẩm Dao cảm thấy Tống Tử Dụ chính là kẻ mất trí, lúc trước đánh đá cô ta, nay lại nói anh hùng cứu mỹ nhân, cô ta cười nhạo: “Chúng ta đều đã ngủ với nhau rồi, sao anh còn nhìn chằm chằm tôi không buông thế?”.

Ngay từ đầu, Thẩm Dao đã biết Tống Tử Dụ chỉ là loại người sau khi ngủ thì sẽ quên mất hứng thú với cô ta.

Tống Tử Dụ là một người cực kỳ biến thái, phụ nữ càng không chiếm được thì càng dây dưa, bây giờ cô ta và Tống Tử Du đã ngủ với nhau rồi, Thẩm Dao không biết Tống Tử Du vẫn quấy rầy cô ta là vì cái gì.

Tống Tử Dụ nói: “Đúng là đã ngủ, nhưng không phải tôi bị bỏ thuốc sao, không phải cô tự nguyện. Tôi muốn cô cam tâm tình nguyện hầu hạ tôi một hồi, tôi mới có thể viên mãn.”

“Tống Tử Dụ!” Thẩm Dao run lên vì tức giận trước những lời nói vô liêm sỉ và bẩn thỉu của Tổng Tử Dụ.

Nếu cô ta nguyện ý chủ động hầu hạ Tống Tử Dụ, thà để cô ta chết đi còn hơn!

Giọng điệu của Tổng Tử Du đột nhiên dịu đi: “Thẩm Dao, hiện tại cô không muốn cũng không được đâu, cô cho rằng mình vẫn còn là cô chủ nhà họ Thẩm sao?”

“Để tôi nói cho cô biết, ba cô bị bỏ tù, tài sản gia tộc đều không giữ được. Trong vòng ba ngày, hai mẹ con cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó sẽ trôi dạt đầu đường xó chợ.”.

“Nếu cô nghe lời tôi, hầu hạ tôi khiến tôi hài lòng, tôi có thể cân nhắc cung cấp chỗ ở cho mẹ con ô.” Sở dĩ Tống Tử Dụ kiêu ngạo như vậy là bởi vì anh ta thấy Thẩm Dao không còn chỗ nào để đi, đã vào bước đường cùng.

Thẩm Dao cắn chặt môi, cô ta thề rằng nếu một ngày nào đó có thể trở mình, cô ta nhất định sẽ khiến Tống Tử Dụ chết không được tử tế.

Không, cô ta muốn tất cả những người cô ta ghét chết không tử tế.

Tống Tử Du đương nhiên biết không nên thúc giục quá, vì vậy khẽ nói: “Sau ba ngày, khi hai mẹ con cô bị đuổi ra khỏi nhà, tôi sẽ đi tìm cô nhận câu trả lời.”

Tống Tử Du nói xong liền cúp điện thoại, Thẩm Dao đã cắn nát môi mình, có thể thấy được cô ta đang hận đến mức nào.

Du Ân xuất viện vào ngày hôm sau, Hà Vĩ Niên tiễn cô ra viện và tạm biệt cô. Diệp Văn thấy cơ thể và tinh thần của Du Ân đã bình thường trở lại nên không lại lâu nữa và rời đi sau một ngày.

Tuy nhiên, khi Diệp Văn rời đi, ông nói bóng nói gió với Du Ân rằng hy vọng cô có thể đến thủ đô sống vài ngày sau khi cô bình phục, bà cụ ở thủ đô rất muốn gặp cô.

Du Ân vui vẻ đồng ý, nhưng Phó Đình Viên phải khổ sở rồi.

Khi nghĩ đến việc phải xa Du Ân vài ngày, anh cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa.

Anh ta đã theo cô đến thủ đô hai lần rồi, chẳng lẽ lần này phải đi nữa sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio