Chương
Công việc biên kịch của Du Ân cho “Truyền kỳ Dung Phi” đã kết thúc. Tiếp theo, cô nên chuẩn bị cho bộ phim “Anh muốn đến tìm em” của Diệp Văn. Diệp Văn hoàn toàn tin tưởng cô và nói rằng cô có thể giới thiệu những diễn viên mà cô nghĩ là phù hợp.
Tất nhiên, trên họ còn có đại lão tư bản Phó Đình Viễn, quyết định cuối cùng về diễn viên phải do đạo diễn và Phó Đình Viễn quyết định.
Ngay khi Du Ân nói về việc chọn diễn viên, Phó Đình Viễn đã nghĩ ngay đến Trịnh Nham, nam diễn viên lỗi thời đã cố gắng tiếp cận Du ấn trong bữa tiệc tối vừa rồi. Rõ ràng, Trịnh Nham có ý đồ muốn làm diễn viên chính trong phim “Anh muốn đến tìm em”.
Vì vậy, Phó Đình Viễn khẽ cau mày nhắc nhở Du Ân: “Em đã ở trong vòng này dưới trướng của cô giáo Trang nhiều năm như vậy, nên phải biết nhiều quy tắc của vòng này.”
Du Ân tự hỏi tại sao lại đột nhiên chuyển chủ đề ở đây: “Ý anh là gì?”
Phó Đình Viễn hơi nghiến răng nói: “Có nghĩa là một số nữ diễn viên trong vòng này sẽ tiếp cận các đạo diễn, nhà biên kịch và nhà đầu tư, những người có quyền nói về vai diễn, và điều này cũng đúng với một số diễn viên nam!”.
Du Ân rốt cuộc hiểu được ý của anh, cô tức giận trừng mắt nhìn anh rồi lên án: “Ở trong mắt anh, tôi là người vô kỷ luật như vậy sao?”
Lời nói của anh gần như nói rõ rằng cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ của những người đàn ông đẹp trai.
Phó Đình Viễn nói với một giọng điệu lạnh lùng: “Dung Thanh Nghiêu không phải là do em giới thiệu sao?”
Trong một cuộc họp lúc trước, cô đã đề nghị Dung Thanh Nghiêu đóng vai nam chính của Truyền Kỳ Dung Phi”, dùng nhiều từ để khen ngợi Dung Thanh Nghiêu, khiến anh tức giận muốn chết.
Du Ân còn chưa kịp nói gì, Phó Đình Viễn lại nói: “Còn Chu Dật đó nữa, nghe nói anh ta cũng là do em chọn cho Tô Ngưng.”
Du Ân cố gắng giải thích: “Tôi chọn họ, nhưng đó là vì tôi nghĩ họ phù hợp nhất, không phải vì tôi bị mê hoặc bởi nhan sắc.”
Phó Đình Viễn đã sớm có một ý tưởng: “Em chỉ có thể giới thiệu những nữ diễn viên trong bộ phim này.”
Ngay cả khi cô không bị mê hoặc bởi nhan sắc, anh cũng không muốn nghe cô khen ngợi họ bằng những lời tốt đẹp như vậy khi cô giới thiệu một diễn viên nào đó.
Du Ân sắp chết vì tức giận: “Phó Đình Viễn, nếu anh cứ thế này thì làm sao mà tôi làm việc được?”
Công việc của cô là một nhà biên kịch và có dự định sẽ làm nó trong suốt quãng đời còn lại. Đây là bộ phim truyền hình thứ hai của cô, thế mà anh lại ghen khi cô đề cử diễn viên, sau này anh lại muốn thế nào nữa chứ? Liệu cô còn dám tính đến chuyện quay lại với anh sao?
Họ không ở trong một mối quan hệ chính đáng, thế mà anh đã so đo như vậy rồi. Nếu thật sự tái hôn, không phải anh sẽ lấy danh nghĩa là chồng cô để quấy rầy cô sao?
Du Ân vốn dĩ cũng có một ứng cử viên trong đầu và muốn nói cho Phó Đình Viễn cơ mà, nhưng bây giờ thái độ của Phó Đình Viễn đã như bình giảm chua, làm sao cô có thể nói chuyện với anh được chứ?
Phó Đình Viễn không muốn thấy Du Ân tán thưởng những người đàn ông khác, vì vậy anh không muốn thỏa hiệp chút nào.
Du Ân không phải loại người nhất quyết tranh luận với anh, vì vậy cô nhắm mắt nói thầm: “Thế này thì ai dám quay lại với anh hả?”
Phó Đình Viễn ngay lập tức bị đâm vào điểm yếu, tức khắc không dám nổi giận.