Chương
Du Ân được Phó Đình Viễn bảo vệ trong vòng tay, phía trước có hai vệ sĩ mở đường, luật sư của công ty luật Giang Kính Hàn đi về phía bên kia của Du Ân giúp cô chống đỡ đám phóng viên bên cạnh.
“Cô Du, cô thật sự đẩy Thẩm Dao sao?”
“Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thẩm Dao nói muốn kiện cô ngồi tù, cô muốn nói gì về chuyện đó không?”
Một loạt câu hỏi của phóng viên ném về phía Du Ân, nhưng cô vẫn cắn chặt môi để trấn tĩnh, đưa tay lên giật nhẹ góc áo của Phó Đình Viễn, ra hiệu rằng cô muốn nói gì đó.
Phó Đình Viễn dừng lại, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt cô vào lòng.
Du Ân nhìn các phóng viên và nói ngay thẳng: “Tôi sẽ nói lại lần nữa: Tôi không đẩy Thẩm Dao, người đang làm, trời đang nhìn, tôi ngay thẳng trong sạch.”
Du Ân có chút bối rối khi chuyện mới xảy ra, nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh lại hoàn toàn, cô chưa làm điều gì thương thiên hại lý, nên đương niên cô phải thẳng lưng ngẩng cao đầu.
“Tôi tin vào sự công bằng và liêm chính của pháp luật, và tôi cũng tin rằng pháp luật sẽ trả lại công bằng cho tôi.” Sau khi Du Ân nói những lời này, cô cúi đầu và rời đi dưới sự hộ tống của Phó Đình Viễn.
Sau khi lên xe và rời đi, luật sư của công ty luật Giang Kính Hàn quay lại nói với Phó Đình Viễn và Du Ân: “Tôi vừa mới nghe ngóng từ phía cảnh sát, vấn đề này hơi phức tạp.”
“Cảnh sát nói rằng họ đến lấy đoạn băng giám sát khách sạn tổ chức tiệc. Tất cả các camera có thể quay được hướng cô Du đang đứng đều bị phá hủy, không có video bằng chứng.”
“Bây giờ Thẩm Dao là nạn nhân, và những gì cô ta nói là bằng chứng duy nhất.”
Thẩm Dao lúc này cứ khẳng định Du Ân cố ý đẩy cô ta, dưới tình huống không có bằng chứng, Du Ân có trăm cái miệng cũng không thể phản bác.
Lời nói của luật sư khiến sắc mặt Du Ân tái nhợt, cô vừa kiên quyết thanh
minh rằng cô không đẩy Thẩm Dao, nhưng hiện tại có vẻ như Thẩm Dao đã sớm lên kế hoạch từ trước.
Nếu không xuất trình được bằng chứng để chứng minh mình vô tội, thì cô sẽ bị kết tội cố ý làm tổn thương người khác và cô không chỉ bị hủy hoại danh tiếng mà còn phải đối mặt với án tù.
Cố ý làm tổn thương một ai đó không phải là chuyện nhỏ, nó là một vụ án hình sự.
Du Ân hít vào một hơi khí lạnh.
Phó Đình Viễn đã nắm tay cô từ khi gặp cô ở đồn cảnh sát, lúc này anh mới cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh ôm cô vào lòng nói: “Đừng sợ, chúng ta nhất định tìm ra chứng cứ.”
Anh sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá.
Phó Đình Viễn đưa Du Ân về nhà, Từ Sướng cũng đến bệnh viện thăm Thẩm Dao.
Thẩm Dao đã khóc ngay khi nhìn thấy Tự Sướng, cô ta ôm lấy eo Từ Sướng và nói với vẻ đau khổ: “Eric, em đau quá, em cảm giác như tất cả xương trong cơ thể em sắp gãy hết rồi, bác sĩ nói em còn bị chấn động não nhẹ nữa.”
“Vất vả cho em rồi.” Từ Sướng để mặc cô ta ôm mình, nhưng một ý nghĩ tàn nhẫn lóe lên trong đôi mắt cụp xuống của anh ta.
Từ trên cầu thang cao như vậy ngã xuống, tại sao không ngã chết luôn đi?