Chương
Ba người đàn ông kia lập tức trở lên nóng nảy, họ liếc nhau một cái, sau đó thi nhau bổ nhào về phía người phụ nữ trẻ tuổi nọ.
Thời điểm bọn họ đi theo Trịnh Nham suốt dọc đường trước khi tới đây, họ đã phát hiện ra chiếc xe hơi màu đen này cũng không nhanh không chậm đi theo sát phía sau họ, nhưng khi nhìn thấy người lái xe là một phụ nữ, họ căn bản không để cô vào mắt.
Đây cũng chính là lý do vì sao dù biết rõ có người đang đi theo mình, nhưng bọn họ vẫn chọn ưu tiên xuống tay với Trịnh Nham theo đúng kế hoạch ban đầu.
Bây giờ khi giao đấu bọn họ mới phát hiện ra, sự khinh địch vừa rồi của bọn họ là điều ngu xuẩn đến cỡ nào.
Người phụ nữ trẻ tuổi này lại có thân thủ tốt đến nỗi đánh bọn họ bại trận phải lần lượt lùi về sau, chưa kể cô ấy còn đang đi cao gót, mỗi cú đá cô ấy tung lên người bọn họ khiến họ đau thấu tận tâm can.
Thân thủ của Chu Mi nhìn chung cũng không phải tốt, nhưng có lẽ do tư tưởng trọng nam khinh nữ của ba mẹ đã tạo ra áp lực tâm lý cho cô ấy, nên cô ấy luôn sống với suy nghĩ nhất định không được thua đàn ông, dù là việc học hay là cả về phương diện vật lộn đánh đấm thế này, cô ấy đều vô cùng hiếu thắng, không chịu thua ai.
Cô ấy cứ liều mạng ganh đua như vậy, tập luyện dần dần thành người có thân thủ tốt, nếu không Phó Đình Viễn cũng sẽ không phái cô ấy tới đây.
Chỉ có điều, do đối phương nhiều người, sau một trận đấu đá ác liệt, mặc dù Chu Mi thành công ngồi vào trong xe lái xe chạy thoát, nhưng ít nhiều vẫn bị thương một vài chỗ.
Nhưng mà những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cô ấy đã lấy được điện thoại của Trịnh Nham, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Phó Đình Viễn giao cho cô ấy.
Về phần Trịnh Nham, thời điểm Chu Mi đánh nhau với ba người đàn ông kia, anh ta đã ngất đi vì bị thương quá nặng.
Nhận một gậy Củ ia người đàn ông vạm vỡ kia, quả thực lục phủ ngũ tạng của anh ta đã bị đánh nứt toạc ra hết rồi.
Chu Mi cũng không rảnh lo sống chết của Trịnh Nham, chỉ sau khi lái xe trốn thoát khỏi sự truy đuổi của mấy người đàn ông kia, cô ấy mới gọi một chiếc xe cứu thương đến cho Trịnh Nham.
Nếu như thời điểm ở quán cà phê, Trịnh Nham vui vẻ giao chứng cứ cho Phó Đình Viễn, thì anh ta cũng sẽ chẳng có gì để mà bọn người của Từ sướng cần thiết phải diệt khẩu, và tất nhiên cũng sẽ không có thảm họa ngày hôm nay.
Chu Mi thành công trốn thoát càng khiến mấy người kia buồn bực không thôi.
Một người trong số đó gọi điện tới cho Tự Sướng, ảo não báo tin cho anh ta: “Ông chủ, nhiệm vụ thất bại rồi, điện thoại đã bị một người phụ nữ giành mất.”
“Cái gì?” Tự Sướng phẫn nộ vô cùng: “Một đám phế vật!”
Người nọ chỉ biết thở dài nói: “Ông chủ, chúng tôi không ngờ người phụ nữ kia lại có thân thủ tốt đến mức đó, cả ba người chúng tôi hợp lại cũng không thể đánh lại cô ta.”
Tự Sướng giờ cũng không còn tâm trạng nghe bọn họ kể lể, anh ta nhanh chóng lên tiếng dặn dò đám người: “Các người mau sang nước ngoài đi, nhớ đó, tiêu hủy tất cả thiết bị lẫn thông tin liên lạc, các người và tôi không có bất kỳ quan hệ gì hết.”
“Đã rõ.” Người nọ nghe xong thì đáp ứng một câu rồi ngắt điện thoại, ngay sau đó, anh ta giải thích với hai người kia một tiếng rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.
Còn về đường lui của bọn họ, Từ Sướng đã chuẩn bị tốt giúp bọn họ từ trước rồi.