Chương
Dịch Thận Chi ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Có khi nào Từ Sướng đã bỏ thuốc cô ta hay không?”
Hứa Hàng là bác sĩ, nên gật đầu đáp lại ngay: “Quả thật có loại thuốc có thể khiến cảm xúc của người trở nên cực kỳ hưng phấn. Tôi sẽ căn dặn bác sĩ bên Thẩm Dao ngay, bảo bọn họ rút máu của cô ta mang đi xét nghiệm.”
Dứt lời, Hứa Hàng liền đi gọi điện, Giang Kính Hàn im lặng một hồi mới lên tiếng: “Cho dù kiểm tra ra trong máu của Thẩm Dao có chứa chất kích thích này, thì chúng ta cũng không thể nào kết tội Từ Sướng.”
Dịch Thận Chi hỏi: “Tại sao?”
Giang Kính Hàn nói: “Bởi vì chúng ta không có chứng cứ, nếu bây giờ bảo cảnh sát đi khám xét nhà Từ Sướng, chắc chắn chiếc ly vẫn còn thuốc đó đã bị anh ta xử lý sạch sẽ từ lâu rồi.”
“Chúng ta có thể xác nhận Thẩm Dao đã bị bỏ thuốc, nhưng không thể nào tố cáo Từ Sướng là người đã bỏ thuốc. Chắc chắn Từ Sướng sẽ ngụy biện rằng tự Thẩm Dao ăn uống linh tinh, dù gì hôm nay Thẩm Dao cũng không thể nào chỉ ăn cơm do Từ Sướng nấu, hoặc uống nước do Từ Sướng đưa.”
Dịch Thận Chi phẫn nộ: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì được anh ta?”
Giang Kính Hàn không giận dữ như Dịch Thận Chi, mà lạnh nhạt nói: “Nếu anh ta đã làm mấy chuyện này, chắc chắn sẽ có ngày để lộ sơ hở, nhưng không thể ngờ rằng, Từ Sướng lại gian xảo đến thế, chúng ta đã khinh địch rồi.”
Dịch Thận Chi híp đôi mắt nguy hiểm lại.
Quả thật ban đầu bọn họ đã coi thường Từ Sướng, cho rằng anh ta chỉ là một con tép riu, nhưng bây giờ xem ra thủ đoạn của Từ Sướng lại trí mạng, cực kỳ tàn nhẫn.
“Cậu có cảm thấy Từ Sướng cũng không thật lòng với Thẩm Dao hay không? Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến kết cục của Thẩm Dao, mà chỉ muốn đạt được mục đích của riêng mình.” Dịch Thận Chi hỏi.
Giang Kính Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Lần trước, Thẩm Dao cố ý vu oan hãm hại Du Ân, đã cấu thành tội, lần này lại ác ý lái xe đâm người, tội càng nặng thêm, chắc chắn cô ta sẽ phải ngồi tù. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nghĩ đến đây, trong đầu Giang Kính Hàn chợt lóe lên một suy nghĩ đáng sợ. Từ Sướng không chỉ không thật lòng với Thẩm Dao, mà còn cố ý muốn hủy hoại Thẩm Dao.
Sau đó Giang Kính Hàn nói ra suy đoán của mình cho Dịch Thận Chi nghe, Dịch Thận Chi liền nhìn anh ta, trong lòng hai người đều vang lên hồi chuông cảnh báo, rốt cuộc Từ Sướng có lai lịch như thế nào?
Sau đó Hứa Hàng đã đưa tin tức tới, trong cơ thể Thẩm Dao quả nhiên có chứa một loại thuốc kích thích cảm xúc.
Vẻ mặt ba người lập tức trở nên nghiêm trọng, Dịch Thận Chi nhìn thoáng qua Phó Đình Viễn đang nằm trên giường bệnh, thấp giọng nói: “Đợi cậu Phó tỉnh lại rồi nói sau.”
Hứa Hàng và Giang Kính Hàn đều gật đầu đồng ý.
Ba người và cả cô vợ nhỏ của Giang Kính Hàn ngồi đợi mất nửa ngày, Phó Đình Viễn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Dịch Thận Chi nhìn Giang Kính Hàn nói: “Nếu không thì hai người cứ về trước đi?”
Dẫu sao thì Giang Kính Hàn cũng đang dìu già dắt trẻ, không thích hợp chờ ở chỗ này.
Dịch Thận Chi vừa nói, cô gái bên cạnh Giang Kính Hàn đã chủ động đứng lên, cụp mắt nhìn Giang Kính Hàn nói: “Em về trước, anh cứ ở lại đây đi.”
Giang Kính Hàn nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, gật gật đầu nói: “Được, để anh kêu tài xế tới đón em.”