Chương
Phó Đình Viễn khẽ vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô: “Tối nay em đừng ngủ ở giường y tá nữa, mà hãy ngủ cùng anh.”
Sở dĩ anh đề nghị như vậy, thứ nhất là vì anh không muốn ngủ riêng với Du Ân, thứ hai là bây giờ xảy ra chuyện như thế, anh sợ Du Ân sẽ sợ hãi.
Quả thật Du Ân vô cùng sợ hãi, nên không từ chối lời đề nghị của Phó Đình Viễn. Vừa trèo lên giường, cô đã tiếp tục vùi vào ngực của Phó Đình Viễn, chọc Phó Đình Viễn vui vẻ không thôi.
Trong trại giam, Thẩm Dao nghe thấy tin Lâm Như nhảy xuống biển tự tử thì nhất thời trợn mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Mặc dù trước đây cô ta và Lâm Như cãi nhau đến mức không có điểm dừng, nhưng cô ta không ngờ rằng Lâm Như lại chết.
Dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của cô ta, nếu nói không đau buồn là giả.
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Dao được nhân viên trong đồn cảnh sát và Từ Sướng dẫn đi gặp mặt Lâm Như lần cuối, sau khi tấm vải trắng trên người Lâm Như được vén lên, Thẩm Dao liền quỳ xuống sàn khóc nức nhở: “Mẹ!”
Tiếng khóc của Thẩm Dao rất thảm thiết, cô ta không thể ngờ rằng, sẽ có một ngày gia đình mình tan cửa nát nhà.
Bây giờ cô ta và ba đều đang ngồi tù, mẹ cô ta thì qua đời, không phải là tan cửa nát nhà thì là gì?
Từ Sướng kéo Thẩm Dao dậy ôm vào lòng, rồi an ủi cô ta bằng giọng điệu đau xót: “Dao Dao, mong em hãy nén bi thương.”
Sau đó nhân viên đẩy Lâm Như rời đi, Thẩm Dao khóc đến mức suýt ngất đi.
Từ Sướng luôn ở bên cạnh, ôm chặt cô ta vào lòng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tâm trạng của Thẩm Dao dần bình tĩnh lại, đỏ mắt hỏi Từ Sướng: “Tại sao mẹ của em lại làm như vậy? Cho dù bà ấy thật sự đã tính kế em, cũng đâu đến nỗi phải từ bỏ mạng sống của mình cơ chứ?”
“Cuộc đời bà ấy quan trọng nhất là mặt mũi, vì thế sau khi chuyện bà ấy bỏ thuốc em bị vạch trần, bà ấy đã không còn mặt mũi nào cả.” Cho đến bây giờ, Từ Sướng vẫn luôn tẩy não Thẩm Dao, cho rằng Lâm Như thật sự đã bỏ thuốc cô ta.
Bây giờ Lâm Như đã chết rồi, cho dù Thẩm Dao muốn hỏi cũng không thể hỏi được gì.
Đúng như những gì đám người Hứa Hàng đã phân tích, Thẩm Dao một lòng một dạ với Từ Sướng, chưa bao giờ nghi ngờ Từ Sướng hãm hại sau lưng mình, càng không hoài nghi Lâm Như bị Từ Sướng ép chết.
“Bây giờ em đừng nghĩ tới mấy chuyện này, anh sẽ tiếp tục nghĩ cách để giảm nhẹ tội cho em.” Từ Sướng tiếp tục nói lời ngon ngọt an ủi Thẩm Dao: “Nếu em bị bác gái hãm hại, chắc chắn em sẽ bị phạt nhẹ.”
Thẩm Dao khóc lóc nói: “Eric, bây giờ em chỉ có thể tin tưởng anh. Anh nhất định phải giúp em giảm án.”
“Nếu được hưởng án treo thì quá tốt rồi.” Bình thường sau khi hưởng án treo sẽ không cần phải chấp hành nữa, chỉ cần có biểu hiện tốt trong quá trình đó là được.
Chẳng phải lần trước Phó Thiến Thiến cũng được hưởng án treo rồi sao? Thẩm Dao tin rằng, có sự giúp đỡ của Từ Sướng, có lẽ cô ta cũng sẽ được như vậy.
Từ Sướng nghe Thẩm Dao nói thế thì trong lòng không khỏi cười khẩy, giúp cô ta giảm án, hưởng án treo ư?
Cô ta quá ngây thơ rồi đấy. Nếu cô ta đã vào đồn cảnh sát thì anh ta không muốn cho cô ta ra ngoài nữa.
Hơn nữa, ngay cả Lâm Như cũng bị anh ta hại chết thì làm sao có thể cứu Thẩm Dao ra ngoài?
Nhưng ngoài miệng anh ta vẫn cam kết: “Được, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức.”