Chương
Lâm Như là nhảy xuống biển tự tử, Phó Đình Viễn không khỏi liên tưởng cách chết của mẹ Mạnh Vân với Lâm Như.
“Lúc đó ba của cô ta cũng bị bệnh nặng, chẳng bao lâu thì qua đời, còn em trai của cô ta, sau khi người ba qua đời đã được đưa đến cô nhi viện, nhưng sau đó, đứa bé đó đã mất tích.”
“Mất tích ư?” Nghe đến đây, Phó Đình Viễn vô thức cảm thấy, tám mươi phần trăm Từ Sướng là em trai đã mất tích của Mạnh Vân.
Nhưng sau khi thoát khỏi cô nhi viện, anh ta đã ra nước ngoài, bây giờ còn khá giàu có, có thể thấy Từ Sướng đã rất cố gắng liều mạng.
“Nghe nói số tiền mà nhà họ Phó bồi thường cho bọn họ lúc trước đã bị chú của cô ta lấy đi sau khi em trai của cô ta mất tích.” Chu Nam tiếp tục báo cáo với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn nhất thời trầm giọng hỏi: “Cậu đã điều tra người chú kia chưa? Có phải gần đây ông ta cũng xảy ra chuyện đúng không?”
Nếu Từ Sướng thật sự là em trai của Mạnh Vân, nếu số tiền đó bị người chú của bọn họ lấy đi một cách bất hợp pháp, dựa vào tính cách của Từ Sướng, chắc chắn anh ta sẽ trả thù gia đình người chú đó.
Quả nhiên Chu Nam đã nghiêm nghị nói: “Mấy năm trước, khi gia đình người chú đó ra ngoài du lịch đã gặp tai nạn nghiêm trọng, ba người trong nhà đều chết tại chỗ.”
Chuyện đã đến lúc này, Phó Đình Viễn dựa vào sự nhạy bén nhiều năm của mình, đã có thể phán đoán Từ Sướng chính là em trai đã mất tích của Mạnh Vận, mà vụ tai nạn xe của người chú kia cũng do anh ta sai người đứng sau thao túng.
Phó Đình Viễn lại hỏi: “Vậy cảnh sát giải quyết vụ tai nạn xe kia như thế nào?”
Chu Nam đáp: “Gia đình người chú bị một xe chở hàng lớn đâm chết, vì tài xế bị mệt, sau đó bị kết án năm năm. Nhưng người đó ngồi tù chưa tới một năm thì bị tra ra mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, sau đó không lâu thì chết.”
Phó Đình Viễn cười gằn: “Đây đúng là phong cách làm việc của Từ Sướng, tiêu hủy toàn bộ nhân chứng vật chứng có khả năng.”
Trong điện thoại, Chu Nam rất lo lắng nói: “Sếp Phó, về cơ bản, bây giờ có thể khẳng định, Từ Sướng là em trai của Mạnh Vân, nhưng như vậy thì tiếp theo anh ta sẽ đối phó với nhà họ Phó.”
Nhà họ Thẩm chỉ là đồng lõa, còn Phó Giang và Đổng Văn Huệ mới là đầu sỏ ép chết Mạnh Vân. Thủ đoạn làm việc của Từ Sướng độc ác như vậy, không biết anh ta sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Phó Đình Viễn cũng nghĩ đến điều này, anh trầm giọng căn dặn Chu Nam: “Cậu hãy cử thêm người trông chừng anh ta.”
Chu Nam đáp: “Vâng!”
Phó Đình Viễn định ngắt cuộc gọi với Chu Nam thì trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ không lành, nên vội vàng căn dặn Chu Nam lần nữa: “Cậu hãy tìm người bảo vệ chỗ ở của ông cụ và mẹ của tôi.”
Nếu Từ Sướng tới báo thù, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai trong nhà họ Phó, từ thủ đoạn mà anh ta dùng với nhà họ Thẩm là hiểu.
Theo lý thuyết thì Thẩm Dao vô tội nhưng nhưng anh ta vẫn không hề nương tay với cô ta.
Vì thế Phó Đình Viễn không thể không chuẩn bị cho tốt, sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn nói cho Du Ân biết kết quả điều tra của Chu Nam, Du Ân ngạc nhiên đến mức đưa tay lên che miệng.
Không ngờ Từ Sướng lại là em trai của Mạnh Vân, anh ta đến báo thù sao?