Chương
Thấy Phó Thiến Thiến định câu cổ mình xuống để hôn lần nữa, Từ Sướng đứng thẳng dậy rồi nói: “Anh nghĩ trước tiên chúng ta nên uống một chút rượu giúp trợ hứng đi.”
Phó Thiến Thiến không hài lòng: “Uầy, chúng ta đã thế này rồi còn cần trợ hứng gì nữa chứ?”
Quần áo cũng cởi hết rồi mà còn cần trợ hứng sao?
Từ Sướng kiên định nói: “Anh thích uống chút rượu, làm vậy rất có cảm giác tình thú.”
Phó Thiến Thiến thỏa hiệp nói “Được rồi, tùy anh đó.”
Từ Sướng hôn mạnh lên trán cô một cái rồi đứng dậy rót hai ly rượu đỏ tới, Phó Thiến Thiến lập tức ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó lẳng lơ dán vào người Từ Sướng nói với giọng điệu thúc giục: “Anh cũng mau uống đi mà, em đợi không nổi nữa rồi.”
Từ lần trước cô ta bắt cóc Du Ân không thành, cô ta gần như bị anh cô ta giam lỏng ở nhà, chuyện này đối với người chưa bao giờ thiếu đàn ông ở bên cạnh như cô ta mà nói giống như ác mộng trần gian vậy.
Cô ta vô cùng cô đơn cho nên chỉ đành dành cả ngày tìm người nói chuyện yêu đương ở trên mạng, ngày đó cô ta cũng không hiểu tại sao cô ta và Từ Sướng lại thêm WeChat của nhau.
Không phải Phó Thiến Thiến không biết Từ Sướng đang hẹn hò với Thẩm Dao, cũng không phải không biết suốt ngày Thẩm Dao cứ khoe khoang Từ Sướng đối xử tốt với cô ta bao nhiêu, tình cảm hai người mặn nồng thế nào, nhưng cô ta vẫn giữ trạng thái mập mờ với Từ Sướng.
Trong lòng Phó Thiến Thiến cũng không vừa lòng Thẩm Dao, suốt ngày Thẩm Dao cứ ra vẻ cao cao tại thượng, thậm chí có lúc còn nhịn không được mà khó chịu với cô ta, nếu Thẩm Dao biết được người bạn trai si tình của cô ta đã bị cướp mất chẳng phải sẽ tức muốn chết à.
Từ trước đến giờ Phó Thiến Thiến chưa bao giờ để ý đến thứ gọi là tam quan, đặc biệt là khi nói đến đàn ông.
Trước đây cô ta thường chen chân vào phá hư chuyện tình cảm của người khác, những thứ càng kiêng kỵ thì cô ta càng thích, cho nên lúc biết Từ Sướng muốn sắp chuyển đến ở bên cạnh nhà mình, cô ta lập tức bày ra dáng vẻ hoan nghênh.
Hơn nữa lúc Từ Sướng chỉ vừa mới sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, cô ta đã chủ động đưa tới cửa, nóng lòng muốn hoan ái với Từ Sướng để giải tỏa nỗi cô đơn trong cơ thể.
Cộng với việc mẹ cô ta còn ép buộc bắt cô ta chuyển đi cũng đủ khiến cô ta có cơ hội bộc phát tính nổi loạn, rồi chạy sang ở nhờ nhà Từ Sướng.
Phó Thiên Thiên thúc giục Tự Sướng mau uống xong ly rượu, thúc giục đến lúc mí mắt dần trở nên nặng trĩu, giây tiếp theo cô ta đã mất hết trị giác mà ngủ thiếp đi, Từ Sướng ngay lập tức lùi lại và rời khỏi người cô ta, Phó Thiến Thiến mất đi điểm tựa liền bất ngờ ngã xuống mặt đất, nhưng cô ta đã bất tỉnh rồi nên đương nhiên sẽ không cảm thấy đau.
Từ Sướng một tay bưng ly rượu một tay cầm điện thoại lên ấn số gọi, lát sau có ba người đàn ông bước vào phòng, trong đó có một người cầm máy quay phim trong tay.
Mặt Từ Sướng không chút thay đổi chỉ thờ ơ dặn dò bọn họ: “Tôi sẽ để người lại cho các anh, lúc mỗi người chơi đùa cô ta đều phải quay lại hết.”
“Vâng.”
Tự Sướng xoay người rời khỏi phòng, không bao lâu sau trong phòng đã vang lên tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, Từ Sướng thản nhiên thưởng thức ly rượu đỏ, vì kế hoạch mình chuẩn bị thuận lợi ngoài dự liệu nên cảm thấy vui vẻ.