Chương
Phó Thiến Thiến lại muốn chen chân vào, một khi chuyện này bị bại lộ, Phó Thiến Thiến có thể bị mắng cho đến chết.
Anh có thể tưởng tượng đến lúc đó Từ Sướng chắc chắn sẽ nói rằng chính Phó Thiến Thiến quyến rũ anh ta.
Từ Sướng đã biến Phó Thiến Thiến trở thành tiểu tam, nhưng Phó Thiến Thiến vẫn không quan tâm.
Cô ta không quan tâm, nhưng thế giới bên ngoài sẽ không bỏ qua cho cô ta, họ sẽ phun nước bọt nhấn chìm cô ta!
Phó Thiến Thiến vẫn tiếp tục bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi: “Người thứ ba thì người thứ ba, em vui vẻ là được rồi.”
Phó Đình Viễn cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp bị Phó Thiến Thiến làm cho cạn kiệt, anh lại hít một hơi thật sâu, nói: “Phó Thiến Thiến, em hãy nghe kỹ, những lời tiếp theo em cứ phân tích cho kỹ đi…”
Phó Đình Viễn vốn muốn nói cho Phó Thiến Thiến nghe những gì Từ Sướng đã làm, ai ngờ Phó Thiến Thiến lại nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, em không thích nghe anh dạy dỗ đâu, cúp máy đi.”
Sau đó cô ta đã cúp điện thoại, Phó Đình Viễn tức giận đến mức suýt nữa nôn ra máu.
Thái độ của Phó Thiến Thiến đã thành công khiến Phó Đình Viễn từ bỏ việc cố gắng thuyết phục cô ta và cứu cô ta, vì vậy anh gọi một cuộc gọi khác và dặn những người đang ở gần nhà Từ Sướng: “Mọi người rút lui hết đi, từ nay về sau đừng xen vào sống chết của Phó Thiến Thiến nữa.”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn nói với Du Ân: “Nếu nó muốn đâm đầu vào chỗ chết, anh cũng không ngăn cản nữa.”
Du Ân đề nghị: “Chúng ta trực tiếp báo cảnh sát và để cảnh sát đến nhà Từ Sướng và đưa cô ta ra ngoài, không được sao?”
Phó Đình Viễn véo sống mũi và nói: “Hiện tại trên tay chúng ta không có bất kỳ bằng chứng thực tế nào về tội ác của Từ Sướng. Cảnh sát không thể khám xét nhà anh ta, hơn nữa anh ta là công dân nước ngoài, cảnh sát tùy tiện sông vào cũng không ổn lắm.”
“Được rồi.” Du Ân chỉ có thể trả lời như thế này.
Phó Đình Viễn nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể mong đợi để tìm ra một số manh mối từ người lái xe đã giết chú hai của Từ Sướng.”
Tuy nhiên, điều khiến bọn họ thất vọng chính là, Chu Nam đã gọi điện và nói tài xế kia quả thật đã nhận một khoản tiền.
Tài xế có con trai ở với vợ cũ sau khi ly hôn, số tiền nhận được đều đưa cho vợ cũ và con trai, nhưng người con trai đã hoàn toàn quên mất tên tuổi và ngoại hình của người đã đưa tiền cho họ. Hơn nữa, số tiền được đựng trong thùng, không có tài khoản ngân hàng, bọn họ không tra ra được gì cả.
Chẳng khác nào manh mối này đã bị chặt đứt.
Du Ân liếc nhìn Phó Đình Viễn đang đứng bên cửa sổ tới tâm trạng nặng trĩu, cô bước đến và nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau, cố gắng giải tỏa nỗi lo lắng của anh bằng cách này.
Phó Đình Viễn hoàn hồn, biết cô lại lo lắng cho mình, anh giơ tay kéo cô vào trong ngực rồi ôm lấy cô, hai người lặng lẽ nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Từ khi hai người bên nhau đến nay, chưa bao giờ cả hai yên lặng như vậy.
Trong lòng cả hai đều có vô vàn cảm xúc, thế sự vô thường, khi có thể ở bên nhau thì càng phải trân trọng.