Chương
Cho dù Dịch Thận Chị có thể đánh thì cũng không thể chiến đấu với bốn người được chứ.
“Ai nói chỉ một mình cậu ấy?” Sau khi Tự Sướng nói xong, bỗng một giọng nói trong trẻo và kiêu ngạo cất lên, mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy Giang Kính Hàn mặc đồ đen đi ra từ phía sau tảng đá.
Tự Sướng vừa sợ vừa giận, cả Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đều hơi ngạc nhiên.
Dịch Thận Chi cau mày, vẻ mặt có vài phần ghét bỏ, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Giang Kính Hàn khịt mũi: “Lúc này tôi có thể để một mình cậu tới sao?”
Sau đó anh ta lại nói với Phó Đình Viễn: “Các người cũng hay lắm, loại chuyện thế này mà còn dám giấu giếm tôi?”
Phó Đình Viễn yếu ớt giải thích: “Đây không phải là do bọn tôi lo lắng cậu vẫn còn vướng bận sao? Nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không biết ăn nói thế nào với cô ấy, không phải sao?
Dịch Thận Chi hỏi Giang Kính Hàn: “Tại sao tôi không thấy cậu trong máy định vị?”
Bộ định vị của mấy người bọn họ đều cùng một hệ thống. Khi nó được bật lên, anh ta có thể nhìn thấy vị trí định vị của bọn họ.
Giang Kính Hàn chậm rãi nói: “Đây là ăn ý ngầm.”
Trong lúc ba người đang trò chuyện, một vài vệ sĩ bên phía Tự Sướng nhân cơ hội đã nhanh chóng giúp Từ Sướng rút dao găm ra và khẩn trương bằng bó cho anh ta để cầm máu.
Giang Kính Hàn thở dài nhìn Dịch Thận Chi: “Sau này tôi sẽ không phàn nàn chuyện cậu thích chơi nữa. Nếu cậu không thích chơi, con dao găm này không thể ném chính xác như vậy được.”
“Anh ơi..”
“Mau cứu em!” Phó Thiến Thiến bị vứt cách đó không xa, sau khi mê man
một lúc, bây giờ nhìn thấy Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn cũng đến, cô ta hét lên một cách yếu ớt và thảm thiết như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
Dịch Thận Chị định đi tới đưa Phó Thiến Thiến đến, nhưng Tự Sướng đột nhiên cười ha hả: “Quá muộn rồi, quá muộn rồi, hahahaha.”
“Chất độc trong cơ thể cô ta đã quá liều rồi. Cho dù bây giờ các người đưa cô ta đi, cũng không có cách nào chữa khỏi cho cô ta đâu!” Từ Sướng cười run cả người, anh ta nhìn bộ dạng tiều tụy của Phó Thiến Thiến, hỏi: “Trơ mắt nhìn tính mạng của mình sắp bị ăn mòn, cảm giác thế nào?”
Sau đó anh ta lại nhìn Phó Đình Viễn: “Trơ mắt nhìn người thân của mình sắp chết dần chết mòn, cảm giác của anh thế nào?”
“Không, tôi không muốn chết.” Phó Thiến Thiến sợ hãi hét lên, cô ta không muốn chết, cô ta vẫn còn trẻ như vậy, cô ta không muốn chết.
Đáng tiếc là cô ta quá ngu xuẩn, lúc này chỉ sợ hối hận cũng chẳng có ích lợi
Dịch Thận Chi nhân cơ hội nhét hai ống thuốc nhỏ cho Giang Kính Hàn: “Tình hình của Phó Thiến Thiến không ổn, chúng ta đánh tốc chiến tốc thắng, khi chiến đấu thì trực tiếp dùng thứ này với mấy tên vệ sĩ.”
Đây cũng là một điều mới mà Dịch Thận Chi nghĩ ra, Từ sướng biết dùng thuốc sao? Tất nhiên họ cũng có thể.
Ngay cả khi Giang Kính Hàn không đến, Dịch Thận Chi đã lên kế hoạch để đối phó với họ như thế này.
Giang Kính Hàn gật đầu, sau đó hai người chủ động tấn công đám người Từ Sướng.
Khi chiến đấu với vệ sĩ, cả hai đâm những mũi tiêm trong lòng bàn tay vào cơ thể mấy người đó, dược tính nhanh chóng bùng phát, Từ sướng nhìn trợ thủ đắc lực của mình đột nhiên ngã xuống đất, sắc mặt anh ta trắng bệch, khó coi vô cùng.