Chương
Ông cụ đi tới giật lấy bức thư, nhét vào tay anh: “Là nhà họ Phó của chúng ta có lỗi với cô ấy, bất kể là tốt hay xấu, cháu cũng đều phải đối mặt!”
Phó Đình Viễn mím môi và mở lá thư, đọc từng chữ một.
Bức thư được Du Ân viết tay, nét chữ của cô duyên dáng và đẹp đẽ như con người cô vậy, từng con chữ phủ kín cả trang giấy.
“Đình Viễn.
Vào thời điểm anh đọc bức thư này, em đã rời khỏi Giang Thành rồi.
Về lý do rời đi, hẳn là Hứa Hàng đã nói cho anh nghe rồi nhỉ.
Em biết anh nhất định sẽ rất tức giận, em cũng biết anh nhất định sẽ trách em, hận em.
Thực ra cũng không cần thiết đâu, có lẽ giữa em và anh, chính là câu người ta hay nói “duyên cạn tình thâm” đấy.
Nói lời chia tay trực diện là điều tàn nhẫn với em và anh lúc này, vì vậy em đã chọn cách ra đi không lời từ biệt.
Hy vọng anh có thể quên em và bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt hơn.
Em cũng sẽ sống thật tốt, ở kinh đô xa xôi em sẽ chúc phúc cho anh.
Giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt.”
Bức thư này rất ngắn gọn, nhưng từng chữ đều như chém vào trái tim của Phó Đình Viễn.
“Duyên cạn tình thâm ư? Duyên cạn tình thâm!” Phó Đình Viễn không khỏi chế nhạo khi cầm bức thư.
Anh đã từng hy vọng cô có thể viết gì đó cho anh bằng nét chữ đẹp đẽ của mình, nhưng anh không ngờ rằng thứ anh chờ đợi lại là một bức thư chia tay.
Cảnh tượng trước mặt anh xẹt qua những ngày sống yên bình ngọt ngào với cô, anh đã nhọc lòng để cô quay về với anh lần nữa, thế nhưng số phận lại trêu đùa anh, tâm lý phẫn nộ khiến anh ôm ngực ho khan một trận dữ dội, đột nhiên trước mắt tối sầm, anh đã hôn mê bất tỉnh.
“Đình Viễn!” Ông cụ và Hứa Hàng sửng sốt, nhanh chóng tiến lên đỡ anh.
May mắn thay, lúc này anh đang ở bệnh viện, Phó Đình Viễn đã được đưa đi điều trị ngay lập tức, bác sĩ khám bệnh đưa ra chẩn đoán là cơ thể anh vẫn ổn, nhưng trong lòng anh có quá nhiều cảm xúc không thể giải tỏa trong lúc nhất thời, cho nên anh mới ngất đi.
Ông cụ và nhóm Hứa Hàng thở phào nhẹ nhõm, Đổng Văn Tuệ đứng ở một bên sắc mặt không được tốt lắm.
Rõ ràng là con trai bà ta đã bị bà ta làm cho tức giận đến mức ngất đi.
Con trai ngất xỉu, tính mạng của con gái nguy cấp đang được cấp cứu, tâm trạng Đổng Văn Tuệ nhất thời trở nên chua xót.
Tình hình của Phó Đình Viễn vừa mới xoay chuyển một chút thì phòng cấp cứu truyền tin tức đến rằng các cơ quan nội tạng của Phó Thiến Thiến bị hỏng do dùng thuốc quá liều, không thể cứu sống được.
Đổng Văn Tuệ ngất xỉu tại chỗ khi biết tin này, ông cụ cũng run rẩy, suýt nữa không chống đỡ nổi.
Mặc dù Phó Thiến Thiến coi như là tự làm tự chịu, nhưng một người sống sờ sờ lại không còn, bọn họ vẫn bị đả kích không nhẹ.