Chương
Nhưng Phó Đình Viễn đã đi rồi, họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu nguyện Phó Đình Viễn sẽ gặp gỡ Du Ân thuận lợi, trò chuyện vui vẻ với cô, tốt nhất là hai người có thể tháo gỡ nút thắt, làm hòa như trước.
Phó Đình Viễn đáp xuống Bắc Kinh, bắt taxi đến thẳng sân nhà của Diệp Văn, lúc anh đến nơi thì đã hơn mười giờ đêm, anh gõ cửa một hồi lâu thì Diệp Văn mới chịu đi ra.
Vừa nhìn thấy anh, Diệp Văn tức giận nói: “Cậu tới đây làm gì?”
Phó Đình Viễn không quan tâm đến chuyện khác, vừa căng thẳng vừa lo lắng hỏi Diệp Văn: “Du Ân đâu? Cô ấy có sao không? Tôi mơ thấy cô ấy bị ốm, nên tôi đến xem.”
Diệp Văn vốn dĩ đã nghĩ ra nhiều lời để mắng mỏ anh, nhưng vừa nghe tin anh nằm mơ thấy Du Ân bị ốm, ông ấy sững sờ và nhất thời không biết phải nói gì.
Bởi vì… Du Ân thực sự bị bệnh, và hiện tại vẫn đang yếu ớt hôn mê ở nhà.
Thấy Diệp Văn không lên tiếng, Phó Đình Viễn càng lo lắng hơn, anh tiếp tục nhìn vào sân và hỏi: “Cô ấy thế nào rồi? Tôi có thể vào xem cô ấy được không?”
Diệp Văn hồi phục tinh thần và hỏi anh một cách ngờ vực: “Cậu mơ thấy con bé bị ốm sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng mơ thấy cô ấy ốm nặng, nên nửa đêm tôi mới đến.” Phó Đình Viễn nói sự thật.
Diệp Văn bất lực thở dài: “Con bé thực sự bị bệnh.”
“Vừa đến Bắc Kinh, con bé đã đổ bệnh. Ban đầu chúng tôi nghĩ con bé bị sang chấn tinh thần, lại còn đi đường xa mệt mỏi. Ai ngờ vài ngày sau con bé đã phát sốt, sốt dai dẳng một thời gian, đến bây giờ vẫn còn đang mê man.”
Khi nói đến trạng thái của Du Ân, Diệp Văn đã rất đau lòng.
Sau khi nghe những lời của Diệp Văn, Phó Đình Viễn sững người một lúc rồi nhỏ giọng cười: “Hóa ra chúng tôi thực sự có thể tâm linh tương thông và thực sự có thể đồng cảm, điều này cho thấy trong lòng cô ấy có tôi.”
“Điều đó cho thấy rằng cô ấy yêu tôi rất nhiều, và nó cũng cho thấy rằng trong lòng cô ấy thực sự không thể chấp nhận việc xa cách tôi.” Phó Đình Viễn đang nói với chính mình như một người điên.
Diệp Văn: “…” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thằng nhóc này không phải bị điên rồi chứ?
Sau đó Diệp Văn mới ngước mắt lên và nhìn Phó Đình Viễn một cách nghiêm túc.
Sau khi nhìn kỹ mới thấy hình tượng của Phó Đình Viễn lúc này thực sự không được đẹp mắt, quần áo chỉnh tề, tươm tất nhưng các chi tiết lại không được chăm chút, khác xa với hình ảnh điển trai, lịch lãm trước đây của anh, sâu trong đáy mắt còn có vẻ tiều tụy hốc hác.
Diệp Văn vội vàng hỏi anh: “Cậu làm sao vậy? Không phải cậu cũng bị bệnh đó chứ?”
Phó Đình Viễn ngước mắt lên nhìn Diệp Văn, cười khổ: “ĐÚng vậy, tôi cũng bị bệnh và chưa xuất viện.”
Diệp Văn vừa nghe anh nói chưa xuất viện, nửa đêm lại cực khổ chạy từ Giang Thành đến đây, nhất thời tức giận đến mức không biết nói gì, nhưng sau cơn tức giận, nỗi buồn khổ vô tận lại tràn ngập trong lòng.
Cả hai cùng đổ bệnh, điều đó cho thấy họ thực sự không thể buông tay nhau.
Nhưng thực tế buộc hai người phải chia xa, Diệp Văn là người biết rõ mọi cung bậc cảm xúc yêu, ghét, hận, làm sao ông có thể không đau lòng cho hai người họ chứ?
Xem xét tình trạng thể chất của Phó Đình Viễn vào lúc này, Diệp Văn để anh đi vào trong: “Nếu cậu đang bị bệnh thì vào trong rồi nói.”