Chương
“Hoặc là bố cũng có thể thành lập một công ty cho com và con có thể tự điều hành bộ phim luôn.” Diệp Văn thực sự thích lựa chọn này.
Nhưng Du Ân lại xua tay ngay khi nghe thấy: “Cứ tìm một đối tác khác hợp tác đi ạ. Con không thể tự mình làm được đâu, thực sự không thể.”
Du Ân nhận thức rõ tính tình của mình, cô không phải kiểu phụ nữ mạnh mẽ, nhanh nhẹn, bày ra đủ mọi mưu kế, bảo cô tự mình quản lý công ty quả thật không tốt chút nào.
Nói cô không có cốt khí hay tham vọng cũng không sao, tóm lại là cô chỉ muốn lặng lẽ làm biên kịch thôi.
Diệp Văn cũng không biết nên nói gì với cô: “Con thật là …”
Đúng là vô cầu, trong sáng và đơn giản.
Nhưng ông có thể làm gì chứ?
Con gái ruột của mình mà, cũng chỉ có thể chiều chuộng cô thôi.
Vì vậy, Diệp Văn lại mỉm cười và nói: “Được rồi, bố sẽ liên hệ với nhà đầu tư mới khi hợp đồng chính thức chấm dứt.”
Sau bữa sáng, người hầu đột nhiên đến gặp Du Ân: “Cô chủ, ngoài cửa có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nói là bạn của cô và muốn gặp cô.”
Du Ân ngạc nhiên: “Bạn của tôi?”
Nếu là bạn của cô thì khi đến gặp cô nhất định sẽ liên lạc trước với cô, tại sao cô không nhận được tin tức gì?
Trong tâm trạng khó hiểu, Du Ân cùng người hầu đi tới cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Tô Ngưng, Du Ân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Tô Ngưng? Sao cậu lại ở đây? Sao cậu không gọi cho tớ trước?”
Cô không nhận được tin tức gì của Tô Ngưng cả, ngoại trừ vài ngày đầu khi cô bị ốm sốt mê man, cô không thể xem điện thoại, thì mấy ngày nay cô đều giữ liên lạc với Tô Ngưng mà, thế mà cô lại không biết Tô Ngưng lại tới thủ đô.
Tô Ngưng làm gì vậy chứ?
Tô Ngưng nhìn ra được nghi hoặc của cô, đi tới ôm cô cười nói: “Không phải tớ muốn làm cho cậu kinh ngạc sao?”
Du Ân ôm Tô Ngưng một cái thật chặt và nói: “Quả thật là rất bất ngờ.”
Tô Ngưng đang quay phim “Truyền Kỳ Dung Phi”, Du Ân nghĩ rằng Tô Ngưng không có thời gian để gặp cô, bây giờ Du Ân thật sự ngạc nhiên khi cô ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Tô Ngưng là bạn thân nhất của cô, cô không thể nói nhiều chuyện với Diệp Văn và Thư Ninh, vì vậy cô chỉ có thể nói với Tô Ngưng.
Du Ân đưa Tô Ngưng vào nhà, vừa đi Tô Ngưng vừa nói: “Còn có điều bất ngờ lớn hơn nữa.”
Du Ân cười nói: “Còn gì nữa?”
Tô Ngưng thần bí đi tới, nói: “Còn có, tớ đã mua một căn nhà ở thủ đô, tớ sẽ ở thủ đô lâu dài.”
“Hả?” Du Ân hoàn toàn bị sốc.
Cô thực sự không nghĩ tới điều này.