Chương
“Cậu là người con gái tốt nhất trên đời. Nếu mẹ anh ta thực sự không thích cậu, vậy thì hãy quên đi.” Du Ân biết nỗi đau khi bị mẹ chồng khắt khe, vì vậy cô không thuyết phục Tô Ngưng khăng khăng chờ đợi Chu Trường Ninh nữa.
Họ đều là những cô gái có một không hai trên thế giới này, họ đều là những người tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, không thua kém ai cả.
Tô Ngưng móc cổ Du Ân, bật cười: “Đúng vậy, tại sao chúng ta phải tự chuốc lấy khổ cực chứ.”
Du Ân đã đủ tốt bụng rồi nhưng vẫn không thể hòa thuận với một bà mẹ chồng độc ác như Đổng Văn Tuệ, tính tình nóng nảy như cô ấy thì sợ rằng sẽ sứt đầu mẻ trán với mẹ của Chu Trường Ninh mất.
Đương nhiên, cô ấy cũng không có bất kỳ sự tiếp xúc cụ thể nào với mẹ của Chu Trường Ninh, chỉ là nhiều năm trước bị mẹ của Chu Trường Ninh dùng tấm chi phiếu làm nhục thôi.
Vừa đi, Tô Ngưng vừa quay đầu qua nói với Du Ân ở bên cạnh: “Cả đời này tớ có cậu là đủ rồi.”
Du Ân trêu chọc cô ấy: “Không phải cậu yêu tớ đấy chứ?”
“Tớ cảm thấy cũng được mà, cậu hiền lành đức hạnh như thế, cho dù tớ là phụ nữ cũng muốn cưới cậu về nhà.”
Hai người cứ kề vai sát cánh cười nói đi vào phòng chính.
Diệp Văn và Thư Ninh thấy hai người cười đùa thông qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng khách, Thư Ninh không khỏi cảm khái: “Đây là lần đầu tiên em thấy con bé cười nói vui vẻ như vậy.”
Diệp Văn cũng nói: “Nếu con bé có thể thông suốt thì tốt rồi. Cô gái nhỏ Tô Ngưng này, cũng có khả năng lây nhiễm cảm xúc cho người khác đấy, cũng là một đứa trẻ rất tốt.”
Du Ân cùng Tô Ngưng vào nhà, Tô Ngưng lễ phép chào hỏi Diệp Văn và Thư Ninh, Thư Ninh ân cần khen ngợi Tô Ngưng: “Ngôi sao lớn đúng là ngôi sao lớn, hào quang rực rỡ quá.”
Thư Ninh nói thật, sắc đẹp và khí chất của Tô Ngưng, ngay cả khi không trang điểm dưới ánh đèn sân khấu, vẫn hoàn toàn tuyệt đẹp.
Tô Ngưng cười trả lời: “Dì ơi, nếu như dì cứ nói như vậy, sau này cháu sẽ phải qua ăn cơm ké cả ngày đấy?”
“Rất hoan nghênh nha, cháu sống ở đây cũng không thành vấn đề.” Thư Ninh rất thích Tô Ngưng, bà ấy và Diệp Văn không có con, còn ước có thêm người trong nhà để náo nhiệt hơn nữa là.
Sau khi bốn người trò chuyện và ngồi xuống, nghe tin cô gái Tô Ngưng chuyển đến Bắc Kinh định cư, Diệp Văn lập tức nói với Du Ân: “Bố cũng mua cho con một căn ở khu nhà của Tô Ngưng, vậy thì hai đứa sẽ giống như hồi ở Giang Thành rồi.”
Du Ân sợ tới mức vội xua tay nói: “Không, không cần đâu ạ, con ở nhà mình là tốt rồi.”
Dù Diệp Văn có tiềm lực tài chính hùng hậu, nhưng cũng không thể cho cô hết căn nhà này đến căn nhà khác được, giá nhà ở thủ đô đắt đỏ lắm…
Trước khi Diệp Văn kịp nói gì, Thư Ninh đã nói trước, bà thuyết phục Du Ân nhận lời: “Nếu bố đã mua cho con thì cứ nhận đi, thứ nhất là con và Tô Ngưng cũng có thể sống gần nhau hơn. Thứ hai là bố con có quá nhiều tiền, không tiêu cho con thì tiêu cho ai chứ?”
Diệp Văn cũng cười nói: “Đúng rồi, ngày đó ông bà của con cũng nói mua cho con một căn nhà, bố không mua thì bọn họ cũng mua thôi.”
Ngay khi Du Ân nghe tin ông bà cụ nhà họ Diệp sẽ cho mình một ngôi nhà, cô nhanh chóng nói với Diệp Văn: “Vậy thì bố mua cho con cũng được ạ.”
Bà cụ đã cho cô quá nhiều châu báu rồi, cô cũng không thể đòi hỏi bà cụ quà cáp gì nữa.