Chương
Nhưng cô thực sự không muốn nhắc đến chủ đề này, vì vậy cô tiếp tục nói: “Nếu đã chấm dứt hợp đồng xong xuôi, vậy em đi trước đây.”
Sau khi nói xong, cô muốn đứng dậy rời đi, nhưng Phó Đình Viễn đột nhiên chống tay lên bàn, dọa Du Ân sợ hãi không nhẹ.
“Anh làm sao vậy?” Du Ân định rút tay về, nhưng anh lại dùng sức giữ chặt tay cô.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô với đôi mắt sâu thẳm, đột nhiên phun ra hai chữ: “Mười năm.”
Du Ân bối rối: “Cái gì?”
Phó Đình Viễn siết chặt tay cô: “Anh sẽ đợi em mười năm, cho em đi khám bác sĩ mười năm.”
Du Ân hồi phục tinh thần, lập tức kinh hãi, Phó Đình Viễn điên rồi, đợi cô mười năm sao? Điều đó có nghĩa là anh sẽ không kết hôn và có một gia đình trong mười năm?
Phản ứng của cô đúng như những gì Phó Đình Viễn dự liệu, anh buông tay cô ra và lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha phía sau, nói: “Em yên tâm, một người đàn ông ở độ tuổi sáu bảy mươi vẫn có thể có con mà, mười năm nữa anh sẽ bốn mươi tuổi, nếu em vẫn không muốn ở bên anh, thì anh kết hôn và sinh con cũng chưa muộn.”
Đợi cô mười năm, lời nói của Phó Đình Viễn rất nghiêm túc, nhưng mười năm sau anh sẽ kết hôn với người khác và có con, câu nói này là giả, dù bao nhiêu năm sau anh cũng sẽ không kết hôn với người khác.
Nói cách khác, anh muốn đợi cô cả đời.
Du Ân kinh hãi, sắc mặt tái mét.
Mười năm là một khoảng thời gian dài, lẽ nào anh cứ như vậy mà lãng phí mười năm cuộc đời của mình ư?
Anh điên rồi!
Cuối cùng, cô tức giận mắng anh một câu: “Đồ thần kinh!”
Sau đó, cô đứng dậy rời đi một cách vội vàng mà không quay đầu lại, bố cô nói rằng cô nên nói lời tạm biệt với Phó Đình Viễn, nhưng trong tình huống này, cô không muốn nói chuyện gì với anh nữa.
Tạm biệt, dù sao cũng đừng gặp lại nữa.
Sau lưng cô, Phó Đình Viễn nhìn cô rời đi một cách thèm thuồng, cảm thấy miễn cưỡng và hơi khó chịu.
Vốn dĩ anh muốn kiềm chế bản thân, không muốn dọa cô bằng những lời như vậy, nhưng anh không thể chịu đựng được việc cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trong lúc kích động anh đã nói ra mấy lời chờ cô mười năm đó.
Nhìn xem, cô đã sợ tới mức mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Nếu anh nói sẽ đợi cả đời, có lẽ cô sẽ ngất đi vì sợ hãi luôn.
Mãi đến khi bóng dáng Du Ân ngồi lên xe, Phó Đình Viễn mới thu hồi cảm xúc, lấy điện thoại di động ra: “Sếp Thiệu, anh có thể cử người liên lạc với Diệp Văn rồi.”
Anh đã liên hệ với Thiệu Kinh, ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình Tinh Sang mới mua lại, sở dĩ anh chọn công ty này, chủ yếu là công ty này đã lâu đời, có nhiều tiếng tăm trong nghề.
Hơn nữa, Thiệu Kinh và Diệp Văn cũng có một chút giao tình, trước đó, Tinh Sang đã quay một bộ phim của Diệp Văn, và với bộ phim này, Tinh Sang cũng đã rất rực rỡ trong một vài năm. Tuy nhiên, với sự thay đổi lớn của thị trường điện ảnh và truyền hình trong những năm gần đây, Thiệu Kinh đã lớn tuổi nên không thể bắt kịp với nhịp điệu của thị trường, nên đường đi của có phần khó khăn.
Khi Phó Đình Viễn đề cập đến việc mua lại, Thiệu Kinh ngay lập tức đồng ý.
Phó Đình Viễn đã giải thích với Thiệu Kinh rồi, hiện tại chuyện của Tinh Sang vẫn do Thiệu Kinh đại diện tạm thời, anh sẽ không xuất đầu lộ diện.
Về mối quan hệ của mình với Du Ân, anh cũng giải thích ngắn gọn với Thiệu Kinh, chỉ nói rằng hai người họ đang có vấn đề và Du Ân hiện đang giận anh, vì vậy anh phải tiếp cận Du Ân bằng cách này để giành được sự tha thứ của Du Ân.
Anh không đề cập bất cứ điều gì về cơ thể của Du Ân.
Anh sẽ không cho phép vấn đề này được lan truyền ra ngoài, nhưng may mắn thay, cho đến nay chỉ có mấy người bọn họ biết chuyện này.