Chương
“Đúng là khổ thân anh ta rồi.” Tô Ngưng bày tỏ sự đồng cảm với Phó Đình Viễn, cũng có thể hiểu được sự trốn tránh và tự lừa mình dối người của Phó Đình Viễn.
Đôi khi cô ấy cũng vậy, cô ấy thường nghĩ, thật ra Chu Trường Ninh ở nước ngoài cũng tốt, nếu anh ta không trở về, cô ấy không phải đối mặt với anh ta, sẽ không cần phải nhắc tới những sự kiện đáng buồn trong quá khứ, cũng sẽ không cần phải mong chờ tương lai của bọn họ.
Nhưng trên thực tế, Chu Trường Ninh sẽ trở về nước vào một ngày nào đó, và họ sẽ gặp nhau trong một dịp nào đó, dù sao cũng sẽ có quyết định về tương lai của họ.
Cho dù vẫn là một người lạ, hay là nối lại tình xưa, thì cũng chỉ có một câu trả lời.
Vì màn tỏ tình bằng máy bay không người lái của Phó Đình Viễn, Du Ân đã không ngủ ngon suốt cả đêm.
Ngay khi cô nhắm mắt lại, những hình ảnh rực rỡ ngập trời, bánh sinh nhật, hình bóng của cô… tuy rằng không nói gì nhưng thật ra cảnh tượng nào cũng đều khắc sâu trong tâm trí cô.
Đó là sự lãng mạn mà người đàn ông cô yêu dành cho cô, làm sao cô có thể không khắc cốt ghi tâm được.
Nhưng hình ảnh càng khắc sâu thì trái tim càng đau nhức.
Có mấy ai có thể hiểu được cảm giác yêu nhưng không thể ở bên nhau này chứ?
Trong khi xoay người trằn trọc, Tô Ngưng đang lướt điện thoại nói với cô: “Màn tỏ tình bằng máy bay không người lái đêm nay đã lên hotsearch rồi.”
Du Ân ngay lập tức hết buồn ngủ, lo lắng ngồi dậy.
Tô Ngưng đưa điện thoại cho cô, Du Ân đang nhìn xem tin tức, cô ấy nói: “May mắn thay, những nhân viên trong biệt thự này đều thức thời và chỉ đăng một video, không nói rằng là do Phó Đình Viễn chuẩn bị cho cậu, chỉ nói hôm nay có sếp lớn dùng máy bay không người lái bày ra một màn lãng mạn trong biệt thự của bọn họ.”
“Nhắc mới nhớ, chúng ta chỉ nhìn mà không quay chụp lại gì cả, vừa hay những nhân viên này đã quay cho cậu, video họ quay có chất lượng rõ ràng, góc quay hoàn hảo, đúng lúc giữ làm kỷ niệm.”
Du Ân cũng không kháng cự lại lời nói của Tô Ngưng, cho dù mối quan hệ của cô và Phó Đình Viễn bây giờ là như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là tình cảm anh dành cho cô, cô nhất định phải giữ nó thật tốt.
Nhưng Du Ân thực sự sợ hãi khi lên hot search, một đám người đang bàn tán xem người của buổi tỏ tình này là ai, đủ loại âm thanh ghen tị, đố kỵ và hận thù.
Cũng may mọi người đều đang đoán xem nữ ngôi sao hoặc hotgirl nào có ngày sinh nhật gần đây, tạm thời không ai đoán ra cô cả.
Du Ân thở phào nhẹ nhõm, trả lại điện thoại cho Tô Ngưng: “Tớ thực sự ngưỡng mộ tố chất tâm lý của các ngôi sao như cậu đó, chẳng trách sao lại thấy uất ức như vậy.”
Tô Ngưng bật cười, nhân cơ hội tẩy não cô: “Thật ra, đôi khi sống vô tâm cũng rất tốt.”
Du Ân liếc nhìn Tô Ngưng, cô biết Tô Ngưng muốn nói gì, cô ấy khuyên cô bớt vô tâm vô phế, đừng nghĩ đến những lời người ta nói, cứ ở bên cạnh Phó Đình Viễn.
Tuy nhiên, cô có thể vô tâm với người khác, nhưng cô không thể vô tâm với Phó Đình Viễn.
Anh xứng đáng được tốt hơn.
Vì vậy, cuối cùng cô cũng kéo chăn bông lên che mình và nói với Tô Ngưng: “Ngủ đi, ngày mai không phải cậu muốn đi trượt tuyết sao?”