Chương
Du Ân và Tiết Quân trò chuyện suốt chặng đường, cũng không hề cảm thấy nhàm chán.
Cô không ngờ Tiết Quân lại là người dễ dần như vậy, cô nghĩ người con gái lấy Hứa Hàng sau này chắc sẽ không gặp phải vấn đề khó xử kiểu mẹ chồng nàng dâu đâu.
Nghe hướng dẫn chỉ đường nói lộ trình còn một giờ nữa, Du Ân đề nghị với Phó Đình Viễn: “Để em lái xe một lúc cho.”
“Không cần đâu.” Phó Đình Viễn không cảm thấy quá mệt mỏi.
Anh lắng nghe cô trò chuyện với Tiết Quân, cảm thấy sự thư thái và nhẹ nhàng của cô, tâm trạng của anh cũng trở nên tốt hơn.
Chưa bao giờ mẹ anh có thể nói chuyện thoải mái với cô, và tất nhiên, anh cũng biết vấn đề là ở mẹ anh.
Cô là một người hiền lành và tốt bụng, chỉ cần mẹ có một chút tôn trọng và đối xử tốt với cô, vậy thì hai người có thể hòa thuận vui vẻ với nhau.
Nói cách khác, chỉ cần người khác đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ trả lại lòng tốt cho họ gấp mười lần.
Chỉ tiếc là mẹ anh sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với cô như Tiết Quân, bây giờ anh cũng không cầu xin mẹ phải hòa thuận với Du Ân, chỉ xin mẹ đừng cản trở anh nữa là được rồi.
Nếu không phải vì cái tát của mẹ anh lúc trước, có lẽ cô đã không dứt khoát rời đi, thậm chí không thèm gặp anh một lần.
Tiết Quân đúng lúc nói: “Đến An Thành, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp tiền bối của bác, chủ yếu là vì bà ấy không ở trong thành phố An Thành, mà là ở một thị trấn hẻo lánh, từ nội thành chạy qua đó cũng mất hơn một tiếng.”
“Vâng ạ.” Phó Đình Viễn đáp lại.
Tốt nhất là nên nghỉ ngơi một đêm trước, như vậy thì anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho Du Ân.
Du Ân nghe thấy Tiết Quân nói sẽ dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy cô cũng không đề xuất lái xe thay cho Phó Đình Viễn một lúc, nhưng cô vẫn liếc nhìn Phó Đình Viễn và nói: “Nếu anh mệt hoặc buồn ngủ thì phải nói với em đấy.”
Khóe môi của Phó Đình Viễn cong lên sau khi nghe những lời cô nói, cô vẫn quan tâm đến anh.
Sau khi đến An Thành, bọn họ về khách sạn đặt phòng trước, không biết có phải vì họ đã ngồi trên xe từ nãy giờ không, khi bước xuống xe, Du Ân có chút cảm giác chóng mặt và khó chịu.
Nhưng cô không nói gì với Phó Đình Viễn và Tiết Quân, tự mình chịu đựng.
Đặt phòng xong, cả ba người về phòng nghỉ ngơi, Du Ân vừa vào cửa liền ném người xuống giường, cũng không biết tại sao, từ lúc biết bị bệnh đến giờ, cô cảm thấy cơ thể mình yếu đi rất nhiều.
Nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, có tiếng gõ cửa, giọng nói của Phó Đình Viễn truyền đến: “Du Ân.”
Du Ân rất không nói nên lời, anh lái xe suốt một quãng đường, không mệt sao? Bây giờ lại qua đây tìm cô làm gì?
Chống đỡ thân thể khó chịu, cô bước tới mở cửa, dựa vào tường yếu ớt hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
Phó Đình Viễn lo lắng nói: “Lúc nãy vừa xuống xe, anh thấy sắc mặt của em không được tốt lắm, em có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Vẻ mặt của Du Ân đanh lại, cô không ngờ anh lại quan sát kỹ lưỡng như vậy, thật sự nhìn ra được cô không thoải mái.
“Đầu em hơi choáng váng, có lẽ là do say xe rồi.” Nếu đã bị anh nhìn ra thì Du Ân cũng không giấu giếm nữa.
Phó Đình Viễn sải bước đi vào, ôm ngang eo cô: “Em lên giường nghỉ ngơi đi.”