Chương
“Anh chỉ nói vậy thôi, em muốn chọn thế nào cũng được!” Thiệu Kinh nói xong những lời này thì bỏ cô ta chạy lấy người. Bạch Thanh Thanh tức giận ném cái gối xuống khỏi sô pha.
Bữa tối, Du Ân làm gà hầm nấm, lại xào rau tươi và nấu một món canh, vậy là đủ cho bữa tối của cô và bà cụ Hàn.
Ngày thường bà cụ Hàn không phải tự mua đồ ăn, đều do hàng xóm từng được bà chữa bệnh đưa tới, loại nào cũng tươi nhất, nấu lên rất thơm ngon.
Cả hai vừa ngồi vào bàn ăn thì có khách đến nhà.
Đó là một người phụ nữ thường đến gặp bà cụ Hàn để châm cứu, người phụ nữ chào hai người với nụ cười tươi trên môi, đôi mắt không ngừng liếc nhìn Du Ân. Du Ân cảm thấy rất khó chịu, nhưng vì lễ phép nên không nói bất cứ điều gì.
Bà cụ Hàn dứt khoát kéo người phụ nữ ra sân ngoài để nói chuyện. Bấy giờ Du Ân mới biết được từ cuộc nói chuyện giữa hai người rằng người phụ nữ đó đến để giới thiệu bạn trai cho cô. Đối phương là cháu của gia đình người phụ nữ, nói rằng lần trước anh ta vừa gặp Du Ân đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhờ bà ta truyền đạt mong muốn được làm quen với Du Ân.
Du Ân “…”
Đúng lúc đang đau đầu phiền não thì giọng nói trầm và nghiêm khắc của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ trong sân, lời nói của anh là dành cho người phụ nữ kia: “Cháu trai của bà, cũng không hỏi trước xem cô ấy có bạn trai chưa mà lại đòi xin làm quen hả?”
Du Ân ngạc nhiên không thôi khi nghe giọng nói này, tại sao Phó Đình Viễn lại đếnđây?
Dường như nghĩ rằng đây là ảo giác của chính mình, cô nhanh chóng đứng dậy và đi đến cửa sổ, chỉ nhìn thấy Phó Đình Viễn đang đứng trong sân với chiếc áo khoác trên tay.
Trong thị trấn mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, trong sân vẫn còn tuyết đọng, anh đứng dưới tuyết với gương mặt lạnh lùng, khiến cho nhiệt độ bên ngoài hạ mấy độ.
Khí thế của anh vốn đã lạnh thấu xương, lúc này trực tiếp chèn ép khiến giọng nói người phụ nữ kia khẽ run: “Cậu, cậu là ai?”
Du Ân sợ rằng Phó Đình Viễn không giỏi đối nhân xử thế mà nói “bà không đủ tư cách để biết tôi là ai”, như vậy sẽ quá coi thường bà cụ Hàn.
Mặc dù người phụ nữ đến giúp cháu trai bà ta xin làm quen với cô, nhưng ý đồ của bà ta không xấu, vả lại mọi người trong thị trấn đều có mối quan hệ tốt với bà cụ Hàn, nên nếu anh nói ra lời tổn thương người ta thì sẽ không tốt.
May mắn thay, bà cụ Hàn đã lên tiếng vào lúc này, ngạc nhiên hỏi Phó Đình Viễn: “Đình Viễn? Sao cậu lại ở đây?”
Phó Đình Viễn thờ ơ liếc nhìn người phụ nữ, sau đó quay sang bà cụ Hàn và đáp: “Đến thăm Du Ân.”
Phó Đình Viễn cũng là một con cáo già. Bây giờ Du Ân đã chia tay với anh, anh không thể nói rõ rằng Du Ân đã có bạn trai, nên anh cố tình nói đến thăm Du Ân, khiến người phụ nữ lầm tưởng rằng anh có mối quan hệ thân thiết với Du Ân, như vậy sẽ không ôm suy nghĩ muốn cho Du Ân hẹn hò với cháu trai của bà ta nữa.
Với diện mạo và khí chất như anh, còn không bỏ xa cháu trai gì kia của bà ta mấy dãy phố được ư?
Chỉ cần bọn họ tự hiểu biết một chút, từ nay về sau sẽ không quấy rầy nữa.
Quả nhiên, nhìn thấy trên khuôn mặt của người phụ nữ thoáng qua vẻ xấu hổ. Bà ta ngượng ngùng nói với bà cụ Hàn: “Trong nhà bà đã có khách thì tôi về trước nhé.”
Nói xong, không đợi bà cụ Hàn nói gì, bà ta đã đi qua Phó Đình Viễn rồi vội vàng rời đi.
Bà cụ Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, rồi gọi Phó Đình Viễn vào nhà: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”