Chương
Du Ân chẳng hề do dự tiếp lời anh: “Nếu anh làm ba, em tin rằng anh sẽ là một người ba làm tròn bổn phận, anh sẽ yêu thương che chở cho con của anh, dùng lòng dịu dàng và kiên nhẫn để bầu bạn, nuôi dưỡng các con, chắc chắn anh sẽ là người ba tốt.”
Du Ân vừa dứt lời, Phó Đình Viễn liền phát ra tiếng cười trầm thấp, nhân lúc xe đang dừng chờ đèn đỏ, anh quay đầu lại nhìn Du Ân bằng ánh mắt sâu xa: “Du Ân, em biết không, kể từ khi chúng ta ly hôn, đây là lần đầu tiên em khen anh một cách thành thật như vậy.”
Du Ân cụp mắt nói: “Em chỉ nói sự thật mà thôi.”
Phó Đình Viễn hoàn toàn khác ba anh, từ đầu đến cuối, Phó Giang luôn là công tử bột chơi chưa đã, cho dù bây giờ đã lớn tuổi đi chăng nữa, vẫn không đáng tin cậy.
Nhưng Phó Đình Viễn thì khác, từ thành tựu và kế hoạch trong sự nghiệp của anh có thể thấy, anh là người biết mình muốn gì, hơn nữa anh cũng sẽ vì thế mà nỗ lực.
Nếu anh muốn trở thành người ba tốt, chắc chắn anh sẽ làm được.
Nhưng tiếc rằng… Cơ thể cô chưa chắc đã cho anh cơ hội được làm cha.
Dọc đường đi, hai người không nói gì nữa, đến sân bay, Du Ân đi ký gửi hành lý chuẩn bị lên máy bay, dù Phó Đình Viễn lưu luyến đến cỡ nào, cũng chỉ có thể thả cô đi.
Du Ân vốn cho rằng chuyến bay về Bắc Kinh lần này của mình sẽ rất yên bình, ai dè vừa lên máy bay đã nhìn thấy một người quen. Mặc dù quen biết, nhưng cô chẳng muốn nói chuyện với đối phương.
Người đó là Tử Dạ, cô ta đang ngồi ở hàng ghế sau của Du Ân. Sau khi nhìn thấy Du Ân đang tìm chỗ ngồi, rõ ràng vẻ mặt của cô ta hơi lúng túng, rồi cô ta tự dưng nhìn Du Ân bằng ánh mắt hơi khinh bỉ.
Du Ân phớt lờ bộ dạng kỳ quái của Tử Dạ, thản nhiên ngồi vào chỗ chỉnh lại tư thế, rồi đeo tai nghe, cúi đầu đọc sách.
Ban đầu Tử Dạ đứng về phe Thẩm Dao, sau đó lại làm căng với Thẩm Dao, bị Thẩm Dao đuổi ra khỏi Dao Trì, để Ngô Mẫn – trợ lý bên cạnh của cô ta lên thay thế vị trí của cô ta. Nghe nói vì chuyện này mà Tử Dạ đã bị giới biên kịch cười nhạo một trận.
Sau đó Thẩm Dao rớt đài, Ngô Mẫn kia cũng biến mất.
Nghe nói bây giờ Tử Dạ lại quay về viết sách trên mạng, nhưng sách mới tung ra gần như chìm nghỉm, không hề gây ra chút sóng gió, càng không bán được bản quyền phim ảnh, cho dù trang web tâng bốc cô ta đến cỡ nào cũng vô ích.
Du Ân không hề đồng cảm về việc sa sút hiện tại của Tử Dạ và Ngô Mẫn. Mấy năm gần đây, rất nhiều sóng gió trong giới văn học mạng, thậm chí là trong giới biên kịch đều do hai chủ tớ này gây ra. Tử Dạ là chủ mưu, Ngô Mẫn cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Lúc máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, Du Ân lấy hành lý, chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tử Dạ sải bước đi ngang qua người cô, thậm chí còn ác ý va vào cô, khiến cả người Du Ân lảo đảo.
Tố chất của Tử Dạ này cực kỳ xấu xa, lẽ ra lúc nãy cô nên giả vờ ngã xuống sàn bị thương, để Tử Dạ gánh chịu hậu quả.
Nhưng cô không vô liêm sỉ như thế.
Du Ân thầm nghĩ, nếu lần sau cô còn gặp Tử Dạ, cô nhất định phải nghĩ cách khiến Tử Dạ xấu hổ, bằng không Tử Dạ sẽ thật sự cho rằng cô là quả hồng mềm.
Diệp Văn đến đón Du Ân, lúc Du Ân ngồi vào xe thì nhìn thấy Tử Dạ cũng ngồi vào xe ở phía trước, hình như người lái xe là một cô gái trẻ, nhưng vì khoảng cách hơi xa, nên Du Ân không thể nhìn thấy rõ người phụ nữ đó là ai.