Cả căn phòng lập tức cười ầm lên.
Tôi biết Hồ Nguyệt đang giải vây cho tôi, miễn cho mọi người nghĩ bậy.
Trương Kính Tùng nhìn sang tôi rồi khẽ cười một cái, nụ cười của anh ta khiến tôi hơi chột dạ.
Bây giờ tôi rất hận Y Mộc, tại sao lại nói chuyện của Trương Kính Tùng với tôi, lúc không biết tôi còn thản nhiên hơn, bây giờ tôi biết tâm tư anh ta rồi thì cứ thấy khó chịu, giống như tôi đã làm chuyện gì đó có lỗi với đàn anh vậy.
Trương Kính Tùng là một người rất chu đáo, luôn bàn chuyện công việc với tôi, không hề nhắc chuyện khác.
Ăn no uống say xong, lúc Hồ Nguyệt đi thanh toán, quay lại thì khẽ nói với tôi rằng đã được thanh toán hết rồi.
Tôi cảm thán, đãi ngộ đặc biệt thế này làm tôi không quen lắm.
Tàn cuộc, còn chưa đợi tôi lên xe, điện thoại lại vang lên, tôi biết rõ là ai nên nhấc máy: "Sao anh như thể có ba con mắt thế?"
"Ừ!" Anh ừ xong, bỗng một luồng sáng chiếu sáng con đường trước mặt tôi, tôi nhìn ngược sáng, không thấy được gì, tiếp đó đèn xe cũng tắt, phía trước đen kịt, nhưng tôi biết chắc chắn là anh.
Người này cứ xuất quỷ nhập thần, không biết có phải đã đợi tôi cả buổi tiệc không.
Đột nhiên có hơi cảm động.
Tôi đi về phía xe anh, cửa xe tự động mở ra: "Lên xe!"
Tôi do dự một chút, tối qua không về nhà, hôm nay tôi không thể không về được nữa, thế thì tôi đối diện với người nhà mình thế nào đây?
Nhưng một cánh tay đã thò ra từ trong xe, tôi chỉ đành bước sang, ngồi vào xe, nhưng cũng vội vàng tỏ rõ thái độ: "Em phải về nhà!"
"Em còn định không về à? Được thôi, vậy thì anh rất vui lòng!" Anh cười nham nhở, gương mặt khinh khỉnh.
Tôi cuống lên: "Không được đâu, em chưa qua đêm bên ngoài bao giờ, tối qua đã quá đáng lắm rồi!"
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng xấu hổ của tôi thì cố ý chọc tôi: "Một đêm hai đêm gì, có lần đầu sẽ có lần sau nữa thôi, em cũng không phải trẻ vị thành niên!"
"Anh bớt chọc tức em đi!" Tôi khẽ đấm nhẹ anh hai cái.
Anh nắm tay tôi, dùng sức kéo tôi vào lòng: "Chỉ ngồi một lát rồi anh đưa em về!"
"Vậy xe của em thì sao?"
"Đưa chìa khoá cho anh, anh cho người lái về!" Anh nói một cách thản nhiên.
Tôi kiểm tra thời gian, còn sớm nên giao chìa khóa xe cho anh, anh giao lại cho người đi theo đứng bên ngoài.
Đột nhiên nhớ tới chuyện buổi chiều Hằng Viễn đến gặp tôi, tôi nói với anh một câu, thật ra tôi muốn nghe ý kiến của anh, anh không chút do dự nói: "Có chuyện làm ăn thì cứ làm.
. mét vuông không phải công trình nhỏ, với bọn em mà nói, tập thử trước, làm quen trước cũng tốt mà!"
Tôi không ngờ anh sẽ không do dự gì mà để tôi nhận, nghĩ lại thì anh nói cũng không sai, việc làm ăn tôi tự làm, không phải của Bác Duệ Thiên Vũ, là tôi quá ỷ lại anh rồi.
Có vẻ như tôi bị ảnh hưởng quá nhiều bởi anh, không phải là một dấu hiệu tốt, tôi tự nhắc nhở phải giữ vững cái đầu lạnh cho mình.
"Chỉ cần nhớ một điều, điều quan trọng của hợp đồng là để thanh toán! Đừng nghĩ quá nhiều về phần còn lại." anh nói với tôi.
"Ừ, em cũng đang tìm hiểu bối cảnh chi tiết của Hằng Viễn.
Bỗng dưng họ gửi cho em một miếng bánh ngon, em phải xem xem có mốc chưa!" Tôi nhẹ giọng nói.
Anh nghiêm túc nhìn tôi, nhếch khoé miệng, cười nhẹ nói: "Không ngờ, em thông minh hơn anh tưởng!"
Tôi liếc xéo anh một cái, làu bàu một câu: "Anh đánh giá thấp em quá đấy!"
Sau một lúc dừng lại, anh nói: "Em về điều tra xem hợp đồng ban đầu của họ vốn định cho ai? Tại sao lại không nhận? Có lẽ sẽ có thêm thu hoạch nào đó."
Tôi như được khai sáng, như thể tìm được phương hướng tiếp theo.
Anh xoa đầu tôi, nói với chất giọng ấm áp: “Em vất vả nhiều rồi, phụ nữ không thích hợp cho việc lăn lộn thương trường, hay là em có thể thử cách sống khác xem sao.”
Tôi tựa vào vòng tay anh, không ngờ anh lại nghĩ thế này, đổi kiểu khác ư?
Không, tôi chỉ vừa bò ra khỏi cuộc sống đó, mấy năm yên lặng đó làm tôi phải trả giá bằng việc mất đi mọi thứ, một lần như vậy là đủ rồi, tôi không muốn trải nghiệm lần nữa đâu.
Nỗi đau đó vẫn khắc sâu trong lòng không bao giờ quên được.
Huống hồ lần này là người đàn ông trước mặt, một khi có mất mát gì, có lẽ sẽ còn đau hơn lần trước gấp trăm lần.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi giật thót, chỉ vừa mới bắt đầu sao lại nghĩ đến chuyện chia tay rồi, không, đây không phải là dấu hiệu tốt.
Tôi nhắm mắt lại một chốc, cố không để mình nghĩ nhiều.
“Sao thế?” Anh hạ giọng hỏi tôi.
“Cảm ơn anh! Gọi món giúp em còn thanh toán cho em nữa!” Tôi khẽ thì thầm.
Anh ôm tôi chặt hơn nữa, thật ra chúng tôi không đi đâu cả, chỉ đi dạo dọc con sông, chậm rãi từ tốn giữa xe cộ tấp nập, tâm trạng lại nhẹ nhõm hơn vài phần, tôi cứ hít vào thở ra không khí quanh anh, thiếp đi trong lòng anh.
Cho đến khi anh đưa tôi về nhà, tôi mơ màng nhìn anh, anh bẹo má tôi: “Lên lầu ngủ đi!”
Tôi không nỡ xuống xe, vẫy vẫy tay với anh, muốn anh đi trước.
Lúc chiếc xe quay đi, đột nhiên tôi thấy lòng mình trống rỗng..