Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Edit] Candysweetie

Ôn Nhuyễn mỗi lần tới viện dưỡng lão đều sẽ chăm sóc Lâm Xương Ngạn thật lâu.

Hôm nay cũng như mọi ngày, cô giúp ông nội dùng xong cơm trưa, còn đẩy người đến lan can ở lầu dưới, phơi nắng hóng gió, tuy rằng những việc này bình thường điều dưỡng viên cũng có làm, nhưng Ôn Nhuyễn mỗi lần lại đây, vẫn là thích tự tay làm lấy...... Cô coi ông nội Lâm – ông nội của Lâm Thanh Hàn như chính người thân của mình.

Hiện tại bởi vì nguyên nhân công tác bận rộn, nếu có thời gian liền đến chăm sóc người rất lâu.

Lạ kì thay...

Cô mắt nhìn đến người con trai mặc bộ vest lịch lãm, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, không hiểu rõ tại sao Lâm Thanh Hàn hôm nay vì cái gì mà chăm sóc ông nội Lâm lâu như vậy? Anh trước kia tính ra đến viện dưỡng lão, cũng chỉ là cùng ông nội của mình dùng cơm trưa, rồi sau đó rời đi.

Cho nên, một Lâm tổng nhà giàu số một, luôn luôn bận rộn, hiện tại không bận sao? Không cần vội vàng mở cuộc họp, phê duyệt hợp đồng, nói chuyện hợp tác?

Cô cũng lười đi để ý Lâm Thanh Hàn, lo trò chuyện cùng ông nội Lâm:

"Ông à, hiện tại thời tiết rất nóng, mỗi buổi sáng và tối người nhớ dặn điều dưỡng viên đưa người xuống dưới phơi nắng, giữa trưa đừng tới."

"Con bé này nói chuyện cứ như một bà lão, lời này con nói nhiều lắm rồi, ông đây nghe đến nỗi lỗ tai không chịu được rồi." Lâm Xương Ngạn cười giận, nói một câu.

Ôn Nhuyễn bất đắc dĩ nói: "Dì điều dưỡng viên nói, ông ngày thường cũng không chịu xuống lầu, nếu con không nói nhiều lần, ông chắc chắn không nhớ."

"Ai nói!"

Lâm Xương Ngạn thổi râu trừng mắt: "Ông cũng chính là thỉnh thoảng mới không xuống lầu."

Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn đều là những người xuất sắc, dáng người đẹp, tướng mạo thanh tao, khí chất ngút ngàn.

Tuy rằng Ôn Nhuyễn đội mũ lưỡi trai, che khuôn mặt của mình, nhưng khí chất của cô vẫn là có thể dễ dàng khiến người khác đoán ra được tướng mạo xuất sắc, càng không cần phải nói bên cạnh còn có một Lâm Thanh Hàn cực phẩm.

Như vậy hai người đẩy Lâm Xương Ngạn đi dạo, tự nhiên có một cụ bà khác liền mở lời hâm mộ: "Đây là cháu trai và cháu dâu của ông sao, đúng là nam thanh nữ tú, lại hiếu thuận, nhà tôi có mấy đứa con mà mười ngày nửa tháng đều không thấy được mặt."

Cụ bà ấy trông có vẻ rất ngưỡng mộ...

Lâm Xương Ngạn cũng cười mà nói: "Con cái cháu chắt nhà tôi cũng không dùng được, tôi cũng không quan tâm, nhưng nhà tôi có đứa cháu gái nhỏ này ngoan ngoãn, công tác dày đặc mà còn bớt thời giờ tới gặp tôi."

Nói xong.

Còn rất kiêu ngạo nói: "Biết đứa nhỏ này nhà tôi là làm gì không?"

Người kia kinh ngạc nói: "Làm gì đó?"

Lâm Xương Ngạn ngửa đầu, hoàn toàn không giống như là bậc tiền bối của Lâm thị, mà chỉ giống như là một người già bình thường, hướng về những người khác mà khoe ra cháu gái xuất sắc của bản thân: "Đứa nhỏ này nhà tôi chính là minh tinh, là minh tinh màn ảnh đó, con bé bận rộn chụp hình rồi quay chương trình, về sau có thể thấy con bé trên TV đấy."

"Vậy sao!"

"Giỏi quá vậy!"

Mấy người trong viện cười khen Ôn Nhuyễn xong, lại nói Lâm Thanh Hàn: "Cháu trai của ông cũng không kém đâu, vừa thấy là biết rất xuất sắc, ông thật đúng là có phúc khí, cháu trai cháu dâu đều tốt như vậy."

Lâm Xương Ngạn cười cười, không giải thích.

Ôn Nhuyễn kỳ thật có chút bình thường, cô trước kia thích nhất người khác nói cô là vợ của Lâm Thanh Hàn, nếu đặt ở trường hợp trước kia, cô chắc chắn đỏ bừng khuôn mặt, nhưng hiện tại...... Lại cảm thấy ổn. Vả lại nhìn ông nội Lâm đang cao hứng như vậy, cô cũng không mở miệng giải thích, dù sao về sau cô cùng Lâm Thanh Hàn chạm mặt số lần không nhiều lắm, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.

Làm ông nội vui vẻ là được.

Lâm Thanh Hàn mắt thấy Ôn Nhuyễn không lên tiếng giải thích, vừa rồi trái tim hơi đập nhanh một chút, ngay khuôn mặt căng thẳng cũng nhu hòa lại.

Ông nội ngồi trên xe lăn, gương mặt hiền hòa.

Ông nắm lấy tay Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn, sau đó từ trong túi móc ra hai viên kẹo, run run rẩy rẩy đưa cho bọn họ: "Đây là cháu trai và cháu dâu của ông, ông đưa cho hai đứa viên kẹo này."

"Cho hai đứa luôn bên cạnh yêu thương nhau, cho hai đứa sang năm có một đứa bé thật kháu khỉnh."

Ôn Nhuyễn vừa nghe lời này, mặt liền đỏ, cô cùng Lâm Thanh Hàn có con á? Muốn rút tay ra, lại không đành nỡ làm phật lòng tâm ý của ông nội, cô chỉ có thể đỏ mặt, nhận lấy viên kẹo kia, ngập ngừng môi không biết nói cái gì.

So sánh với nét rối rắm ngại ngùng của cô.

Lâm Thanh Hàn thật ra thoạt nhìn thản nhiên hơn nhiều, không chỉ có thản nhiên, trong mắt thậm chí còn nở rộ một ý cười, anh ngày thường thoạt nhìn lạnh lùng, gương mặt sẽ hơi khó gần, nhưng thật ra anh bình dị gần gũi hơi nhiều.

Anh nhận lấy viên kẹo, nắm trong tay, thập phần chân thành tha thiết cảm tạ nói: "Cảm ơn ông nội, con sẽ cố gắng."

Ôn Nhuyễn:......

Cố gắng???

Cố gắng cái quỷ gì chứ???

Anh tự đi mà cố gắng một mình đi!

......

Cuối cùng để thoát khỏi cái tình cảnh xấu hổ này, Ôn Nhuyễn đưa ông nội Lâm về phòng, nhìn thoáng qua thời gian, liền nói lời tạm biệt:

"Ông nội ơi, con buổi tối còn có việc, phải đi về trước, chờ chương trình kết thúc, con lại đến thăm ông nha."

Lâm Xương Ngạn tuy rằng luyến tiếc, nhưng cũng không cản cô.

"Ở bên ngoài nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu có việc thì cứ nói với ông......" dặn dò vài câu, ông vẫn là không yên tâm, lại nói:

"Con phải cẩn thận, đi tham gia chương trình nhớ rõ đừng mang quá nhiều tiền, để ở những nơi người khác dễ thấy, hiểu chưa?"

"Đừng để bản thân bị đói, đã biết chưa?"

Ôn Nhuyễn nghe những lời này, nhớ tới lúc trước đi tham gia các buổi huấn luyện, dù là hay ít hơn cũng không được giữ lại...... Tuy rằng cuối cùng vẫn là bị tịch thu, càng cảm thấy lời dặn rất ấm áp.

Cô không nói cùng ông nội Lâm rằng chương trình kia sẽ có vô số máy quay nhìn chăm chăm vào cô, còn có nhân viên công tác kiểm tra đồ vật, căn bản không có khả năng cất quá nhiều tiền.

Đáp lại bằng một ánh mắt nghịch ngợm: "Ông yên tâm, con sẽ cất tiền thật cẩn thận."

Lại nói cùng người vài câu, Ôn Nhuyễn liền đứng dậy.

Không nghĩ tới rằng cô vừa đứng lên thì Lâm Thanh Hàn cũng đi theo, nhìn cô nói: "Anh đưa em về."

Ôn Nhuyễn nhíu nhíu mày, cô không nghĩ sẽ tiếp xúc nhiều cùng Lâm Thanh Hàn, vừa định cự tuyệt, liền nghe được ông nội Lâm mở miệng: "Ôn Nhuyễn, để thằng bé đưa con về đi, nơi này xa xôi, không tiện đón xe, con hiện tại lại là nghệ sĩ, đừng để xảy ra chuyện."

Không đành lòng làm trái ý ông nội, Ôn Nhuyễn đành phải gật đầu, nhìn Lâm Thanh Hàn khách khí nói: "Vậy, làm phiền anh."

Nghe thấy giọng nói khách khí lạ lẫm, Lâm Thanh Hàn trong lòng có một chút quặn thắt, nhưng cũng chưa nói gì, đợi Ôn Nhuyễn cùng ông nội chào tạm biệt liền đi sau cô ra khỏi phòng.

Hai người đi thang máy xuống lầu một.

Lâm Thanh Hàn vốn đang tính lên xe xong, có thể ở trên đường cùng Ôn Nhuyễn trò chuyện vui vẻ.

Nhưng lên xe xong, Ôn Nhuyễn trực tiếp đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại, hiển nhiên là bộ dạng không muốn nói chuyện cùng anh.

Nhìn bóng dáng cô, Lâm Thanh Hàn nắm chặt tay lái, môi mỏng mím chặt, không có nhiều lời, anh từ phía sau lấy một cái khăn lông đặt trên người cô, điều chỉnh lại máy lạnh.

Lúc này mới khởi động xe.

Xe chậm rãi ra chạy ra bên ngoài.

Ban đầu Ôn Nhuyễn vẫn luôn nhắm mắt, vào lúc này lại chậm rãi mở mắt, cô duỗi tay chạm vào chiếc khăn lông, thần sắc nhàn nhạt, không biết suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng cô lại nhắm mắt, cất giấu cả khuôn mặt ở bên trong.

Về đến nhà.

Đã là buổi chiều lúc giờ.

Tiểu Mạch vừa rồi ở trên đường đã gọi cho cô, nói là đã ở dưới lầu.

Mắt thấy đã gần đến nơi, Ôn Nhuyễn không muốn để cho người khác biết là Lâm Thanh Hàn đưa cô trở về, mở miệng nói: "Không cần đi vào đâu, dừng lại ở đây đi."

Cô lấy cái khăn lông ra, cởi thắt lưng an toàn, như cũ dùng ngữ điệu khách khí cùng xa cách nói: "Hôm nay làm phiền anh rồi, cảm ơn."

Lâm Thanh Hàn không thích Ôn Nhuyễn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với anh, anh thà rằng mong Ôn Nhuyễn đánh mắng anh, cũng không hy vọng cô dùng thái độ xa cách như vậy, khiến khoảng cách giữa họ ngày càng xa.

Anh dừng xe ở bên đường, hít một hơi thật sâu, nhìn cô mở miệng, "Ôn Nhuyễn, anh......"

Lời nói còn chưa xong, Ôn Nhuyễn đã quay đầu, gọn gàng dứt khoát đến gãy luôn mạch cảm xúc:

"Lâm Thanh Hàn, điều gì có thể nói cùng anh, đều đã nói rõ ràng." Cô dừng một chút:

"Nếu không có ông nội, chúng ta không có khả năng tiếp xúc, một chút đều không có, tôi không muốn ông nội buồn lòng, cho nên sẽ đối đãi với anh như người bạn."

"Tôi hy vọng anh cũng sẽ như vậy."

Nói xong, cô không nhìn Lâm Thanh Hàn, lập tức mở cửa xe đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hàn duỗi tay muốn nắm tay cô, nhưng hôm nay ăn phải một đòn hiểm, toàn thân trên dưới đều là đau đớn, vừa rồi lái xe hơn tiếng, cánh tay đều mỏi, định với nắm lấy Ôn Nhuyễn tay thì liền đau đến kêu lên một tiếng.

Nghe được âm thanh, Ôn Nhuyễn nghiêng mắt nhìn anh một cái, thấy sắc mặt tái nhợt, môi phát tím lại, nhíu nhíu mày, dừng bước: "Anh làm sao vậy?"

Lâm Thanh Hàn nhấc mi mắt lên nhìn cô, cửa xe đã mở, cô một chân đã đi xuống, một chân lưu lại, trên mặt còn toát ra một tia quan tâm tới anh.

Vốn dĩ bị như vậy, đối với người khác anh sẽ không nói một tiếng?

Như vậy quá mất mặt.

Nhưng hiện tại nhìn Ôn Nhuyễn, anh đột nhiên cảm thấy mất mặt cũng không sao, chỉ cần có thể giữ lại cô là được, anh nắm cánh tay, nhìn cô, thấp giọng nói: "Ông nội đánh anh đó."

Cái gì?

Ôn Nhuyễn ngẩn ra, ông nội đánh Lâm Thanh Hàn?

Lâm Thanh Hàn nhìn đôi mắt của cô, thấy dáng vẻ này, dừng một chút, tiếp tục nói: "Ông trách anh không chăm sóc em chu đáo, làm em buồn......"

Nghĩ đến hôm nay ở trong phòng ông nội, cùng với lúc vừa ăn cơm chung, Lâm Thanh Hàn nâng không nhấc nổi cánh tay, Ôn Nhuyễn rốt cuộc hiểu được.

Xem ra trước khi cô đến viện dưỡng lão, ông nội hẳn đã giáo huấn Lâm Thanh Hàn, xem bộ dáng này, phỏng chừng Lâm Thanh Hàn bị chỉnh đốn không nhẹ.

Cô nhìn anh, hỏi khe khẽ: "Đau không?"

Lâm Thanh Hàn đã lâu không được Ôn Nhuyễn nhìn đến, anh trong lòng đột nhiên nhảy dựng, ngơ ngẩn, lúng ta lúng túng trả lời: "...... Đau."

"Đau là được rồi!"

Ôn Nhuyễn nói xong liền thay đổi sắc mặt, vừa rồi còn ôn ôn nhu nhu, hiện tại lạnh như băng, một chút đều không có ý cười. Cô nâng cánh tay lên, cầm lấy rồi đánh cho Lâm Thanh Hàn vài cái, sau đó không đợi anh phản ứng lại, liền trực tiếp lấy túi xách bước xuống xe.

Đứng ở cửa xe.

Cô không lập tức rời đi, ngược lại khom lưng nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ, không tin được của Lâm Thanh Hàn, thanh âm lạnh lùng nói: "Đau rồi thì hãy nhớ lấy, lần sau còn đến phiền tôi, tôi sẽ thay ông nội đánh gãy chân anh!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio