::, //
Yen về nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi quay về trường chính thức đi học, sau đó nàng phải bận rộn với buổi hòa nhạc của nàng, tôi và hội chị em cùng hỗ trợ, vốn dĩ học kỳ này nàng đáp ứng với người nhà phải về nhà mỗi ngày, sau khi chị nàng thuyết phục người nhà, vào ba ngày học lớp chuyên ngành nàng có thể ở lại trường, thời gian còn lại sau khi học xong thì phải về nhà, điều này đối với hai đứa mà nói đã là rất thỏa mãn.
Còn hơn hai tháng nữa là sẽ tốt nghiệp ra trường, khoảng thời gian này chúng tôi bận tối mày tối mặt, phải viết luận văn, đối mặt với cuộc thi tốt nghiệp, còn phải giúp đỡ buổi hòa nhạc của các chị em, hàng ngày xếp kín lịch, buổi tối tắm xong đã không còn tán gẫu nói chuyện như xưa, mọi người ngồi quây quần bên bàn viết luận văn, Mạn Văn với Thiên Hi thuộc về loại không an phận, buổi tối mấy hôm nay lúc nào cũng vừa viết vừa nói, hai đứa còn cười đến vô cùng tùy tiện, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của chúng tôi, tối nay rốt cuộc không nhịn nổi hành vi xấu của hai nàng, Tư Khiết quay sang nháy mắt với tôi, Yen và Tiểu Đằng, chỉ bằng một cái ánh mắt của nàng là chúng tôi có thể đọc hiểu nàng, ăn ý đứng lên, không nói hai lời, chia nhau bê hai cái bàn của hai đứa nó mỗi đứa ra một góc nhà, hai nàng há hốc mồm, ngồi ở trên ghế, hai tay cứng đờ ở trên không, mắt ngây ngốc mà nhìn chúng tôi.
"Hai cậu quả thực chính là một khối u ác tính lớn của tổ chức, để không ảnh hưởng đến chúng tớ, nhất định phải cách ly bọn cậu, khi nào biểu hiện của các cậu tốt lên, sẽ cân nhắc lại cho hai cậu về đơn vị." Tư Khiết nghiêm túc lên tiếng.
"Đừng mà! Thủ lĩnh, tớ biết sai rồi, lập tức sửa đổi được không? Đều tại Màn Thầu chọc cho tớ nói chuyện nên tớ mới nói, để cậu ấy đi ra chỗ khác thì tớ sẽ không nói chuyện nữa." Thiên Hi lập tức nhận sai, còn lập tức rũ sạch quan hệ với Mạn Văn.
"Này... (giọng kéo đến cực dài cực vang), Cháo thối, cậu không đi làm Hán gian thật tiếc cho cậu, mọi người xin nhớ đề phòng kẻ phản bội này ha, chính là rắn hai đầu, chị đây sâu sắc cảm nhận được "Biến kiểm Xuyên kịch" của cậu ta." Mạn Văn kích động đứng lên, giận dữ nói, chúng tôi đang cười trộm không lên tiếng.
(Biến kiểm Xuyên kịch: Kỹ năng thay đổi mặt mũi trong kịch Tứ Xuyên.)
"Nói chung hiện tại chúng tớ ai cũng không giúp, tạm thời ghét bỏ hai cậu, nhanh yên lặng viết bài cho tớ đi, bằng không bang quy hầu hạ." Tiểu Đằng chỉ vào quy tắc viết trên tường. Một điều trong đó thật ác độc, nếu như trong sáu người có bốn người đồng ý sẽ thi hành, hình phạt là giặt quần áo của mọi người trong phòng một tuần. Hai nàng lập tức ngậm miệng, cầm lấy ghế chạy đến trước bàn nghiêm chỉnh ngồi xuống, tôi cười trên sự đau khổ của người khác quay sang làm mặt quỷ với hai nàng, Yen đưa hai tay nâng mặt của tôi hơi dùng sức bóp, mặt đã biến thành miệng cá vàng, ánh mắt nói cho tôi biết đừng hả hê, sau này tôi không nghe lời cũng sẽ trừng phạt tôi, tôi trợn hai mắt ra sức gật đầu với nàng, sau khi tôi tỏ ý nghe lời nàng mới buông tay ra.
Ký túc xá khôi phục yên tĩnh, nhưng mạch suy nghĩ của tôi bị quấy rầy, viết đến một nửa viết không nổi nữa, khổ não thay đổi tư thế ngồi, trực tiếp ngồi xổm ở trên ghế, hai tay ôm đầu vắt óc nghĩ, đôi mắt linh hoạt liếc nhìn các nàng, Tư Khiết đang giở xem tài liệu, Tiểu Đằng xem tham khảo, Yen cực kỳ thong dong bình tĩnh không ngừng viết chữ, cảm giác trong đầu nàng có rất nhiều thứ đang thao thao bất tuyệt tuôn ra, tôi nhìn nàng viết hết nửa trang giấy rất nhanh, ngây ra mà nhìn, mấy buổi tối ngắn ngủi, nàng đã viết kín mấy trang giấy, quả thực vô cùng hâm mộ đố kỵ nha!
"Doãn Hạ Mạt, mắt của cậu đang nhìn đi đâu thế?" Yen đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi nhỏ giọng nói, bị nàng phát hiện tôi đang nhìn nàng.
"Tớ thấy cậu vung bút điên cuồng như là không cần suy nghĩ, rất hâm mộ nha!" Tôi mau chóng nịnh hót lấy lòng.
"Đúng đấy! Tiểu Bảo, xem cậu đã sắp viết xong rồi, hiệu suất thật nhanh." Tiểu Đằng cũng hâm mộ theo.
"Còn phải sửa đây, đầu tiên là tớ liệt kê khái quát những ý chính, sau đó dựa vào từng ý chính mà viết mở rộng ra, như vậy thì sẽ không bị rối, hơn nữa có thể rất nhanh nghĩ đến nội dung muốn viết." Yen nói với chúng tôi phương pháp của nàng, mọi người cực kỳ tán đồng nói cái phương pháp này tốt.
"Ừm! Nghe cậu phân tích như vậy, bỗng nhiên tớ cảm thấy nhà xí mở ra!" Tôi nhớ đến một câu thành ngữ của văn nhân, không chút suy nghĩ liền thuận miệng nói ra.
"Hả? Nhà xí?" Qua vài giây, Yen nghĩ tới điều gì, nghi hoặc nhìn tôi.
"Ha ha ha!" Cả lũ cười ngả nghiêng, tôi không hiểu ra sao mà nhìn các nàng.
"Trứng Muối, về sau cậu đừng nói thành ngữ với chúng tớ được không? Mỗi lần nói chẳng mấy cái đúng." Mạn Văn cười sắp hết hơi.
"Đúng vậy, trí nhớ của cậu tốt như thế, tại sao chỉ có thành ngữ bao giờ cũng nói sai đây? Lần trước suýt chút nữa bị [Năm dê chăn anh] của cậu nghẹn chết, ha ha!" Tư Khiết cũng cười nhạo tôi, được rồi, là anh Năm chăn dê. Tôi thừa nhận là tôi lúc nào cũng tùy tâm nói ra một vài từ ngữ mà bản thân cho rằng không sai.
"Ha ha, còn không biết sai à? Là bỗng nhiên hiểu ra, đứa ngốc!" Yen thấy tôi vẫn ngơ ngơ, cười hì hì nhéo mặt của tôi sửa lại. Tai của tôi nóng hừng hực, ôi! Thật là mất mặt.
(Nhà xí mở ra bính âm là: máocèdùnkāi. Bỗng nhiên hiểu ra bính âm là: máosèdùnkāi. Cách đọc kha khá giống nhau)
Thượng tuần tháng năm là buổi hòa nhạc của Tiểu Đằng, chúng tôi chuẩn bị giúp nàng, đi đến nhà hát thử sân, rất nhiều người quan sát ở bên dưới sân khấu. Yen phải học lớp chuyên ngành, học xong xách theo đàn chạy tới, sự xuất hiện của nàng khiến người dưới sân xôn xao một trận, mỗi lần xuất hiện ở nơi đông người nàng đều sẽ trở thành tiêu điểm, có lẽ các độc giả sẽ cảm thấy tôi miêu tả nàng quá mức khoa trương, nhưng tôi có thể đắc ý nói là không hề khoa trương chút nào được không?
"Tiểu Bảo nhà cậu đúng là nữ thần trong lòng các đàn anh đàn em của trường chúng ta nha!" Lúc Thiên Hi cùng tôi chuẩn bị danh sách tiết mục, nhìn trong sân náo động, vui cười nói với tôi.
"Làm sao cậu biết?" Tôi rầu rĩ hỏi.
"Ôi! Người trái đất đều biết, chỉ có cậu không biết. Ở căn tin ký túc xá, nam sinh bàn tán nhiều nhất là về nàng, có người còn từng khí phách tuyên bố, nhất định phải cua nàng vào tay, đáng tiếc, có người nhanh chân đến trước rồi." Thiên Hi cười âm hiểm nhìn tôi, tôi cười khúc khích không đáp, trong lòng ngọt ngào.
Đợi nửa ngày cũng không thấy nàng lên sân khấu tìm chúng tôi, bị mấy tên con trai bắt lại tán gẫu, trong lòng tôi lại bắt đầu chua lên, xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt gì, sẽ chọc vào rất nhiều chuyện phiền phức. Tôi mất tập trung nhìn chằm chằm vào nàng, nàng căn bản là không nhìn về phía tôi, cười ngọt ngào với mấy tên con trai kia hoài, thực sự là không nhìn nổi, nảy sinh hờn dỗi đi ra hậu đài hỗ trợ. Một lát sau nàng tới tìm tôi, gương mặt mỉm cười, tôi cúi đầu không nhìn nàng, tiếp tục làm việc.
"Tớ nhớ cậu chết mất, hóa ra cậu ở đây à!" Nàng không phát hiện được sự khác thường của tôi, vui vẻ ôm sau lưng tôi dịu dàng nói, tôi bị giọng nói của nàng triệt để làm mềm lòng, nhưng vẫn muốn giả bộ làm lơ nàng.
"Làm sao vậy? Không vui?" Yen thấy tôi không hề nhiệt tình, nghiêng đầu cẩn thận nhìn vào mặt của tôi hỏi.
"Không có!" Tôi lạnh lùng trả lời.
"Nói! Làm sao vậy? Ai chọc cậu giận?" Yen đứng thẳng, quay người tôi ra đối diện với nàng, lo lắng nhìn tôi.
"Còn có ai sẽ làm tớ không vui?" Tôi tủi thân bĩu môi lẩm bẩm.
"... Tớ?" Yen do dự hỏi, tôi không trả lời cũng không phủ nhận, quay mặt qua một bên.
"Doãn Hạ Mạt, tớ thật oan khuất mà! Sao tớ lại chọc cậu không vui? Cậu phải nói chút đi chứ?" Yen đầy mặt oan ức nhìn tôi.
"Hừ! Cậu tán gẫu với mấy nam sinh kia rất vui vẻ ha?" Tôi cũng không quanh co lòng vòng, ghen tuông nói thẳng.
"A! Hóa ra là vì chuyện này à? Về sau không gọi cậu là giấm tinh nữa, mà gọi cậu là giấm thần." Yen nắm mũi của tôi mỉm cười nói.
"A! Tớ không cho phép cậu nói tớ như vậy, cậu không có quý trọng thời gian bên nhau của chúng mình một xíu nào, tớ muốn cậu đi tìm tớ nhanh lên một chút, ở bên tớ mà thôi." Tôi phát điên đứng tại chỗ giậm chân ngửa đầu, nổi tính trẻ con.
"Ha ha! Được rồi mà, là lỗi của tớ, tớ không nên lãng phí thời gian của chúng mình, ôm một cái, không dỗi nữa ha." Yen ôm tôi bắt đầu dỗ tôi, tôi đẩy nhẹ nàng ra, mặt đỏ ửng nhìn nàng, nàng ngơ ngác nhìn vài giây, tiếp theo kéo tôi vào phía sau màn sân khấu thật dày, cùng tôi hôn môi.
"Không được, ở đây sẽ có người đi tới đi lui." Tôi thở hổn hển muốn đẩy nàng ra.
"Mặc kệ, bây giờ tớ chỉ muốn hôn cậu." Cánh tay của Yen dùng sức đè tôi gần sát vào người nàng, bá đạo đòi lấy môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt cạy ra hàm răng của tôi, bị nàng khiêu khích đến mức toàn thân khô nóng, thật muốn 'yêu' nàng.
"Thân ái... Không chịu nổi... Còn... Còn như vậy nữa... Tớ sẽ làm sai chuyện." Tay của tôi không an phận, lúc bị nàng hôn vào cổ, nói chuyện đã bắt đầu lắp bắp.
"Tớ rất muốn ăn cậu." Yen nắm chặt hai tay của tôi, nói xong hôn lên môi tôi...
Tác giả: Hôm nay xong rồi, ngủ thôi, bắt đầu từ ngày mai sẽ trả lời các bạn...